"Bà xã, em thật dữ." Mục Lăng lên án Cố Bình An bạo hành.
Đôi mắt Mục Lăng quá chăm chú, nhìn đến Cố Bình An cảm thấy ấy náy, cô thật sự rất hung dữ sao? Cô tự cố gắng khiến mình tỉnh táo lại, sau đó lại nghe thấy Mục Lăng nói muốn uống rượu nữa, Cố Bình An tức giận, giật lấy ly rượu, "Không được uống."
Nếu hắn uống nữa thì sao cô đem hắn trở về được.
Quách Nhược Nhược nói, "Cố tiểu thư, nếu tới rồi, làm sao phải đi nhanh như vậy, bồi mọi người uống vài ly rượu nào."
"Tôi đến để mang người về nhà chứ không phải tới bồi rượu." Cố Bình An lạnh lùng trả lời, phòng bao vốn náo nhiệt, nháy mắt im bặt, nụ cười trên khóe môi Đường Bạch Dạ cũng không che được.
Vị hôn thê này của Mục Lăng, cũng quá ngay thẳng rồi.
Hai chữ bồi rượu đánh vào mặt biết bao nhiêu người, bởi vì đa số những người ở đây đều được người khác bao nuôi. Những cô gái hay các chàng trai đều đến đây để bồi rượu cho kim chủ của mình. Đây là chuyện trong lòng, ai nấy đều biết rõ, tuổi của bọn họ cũng không lớn, đều là giàu có, nên việc phong lưu, bao nuôi người khác là không thể kiềm chế.
Cố Bình An tựa như cũng không thấy mình nói sai điều gì, nhưng trong ý vị lời nói của cô chứa một loại cảm xúc trong sáng, hồn nhiên. Nó đơn giản như chính thế giới của cô vậy, trắng đen rõ ràng, những lời cô nói không hề có ý giễu cợt, nhưng khi ở trong mắt những người xung quanh, thì đó lại mang một ý tứ khác.
Ít nhất, trong tình cảnh này thì nó vô cùng kỳ cục.
Mặt mày Quách Nhược Nhược nhăn nhó, cái tát này đánh quá mạnh, dường như nó đem người khác đánh đến ngây người.
Trong bầu không khí yên tĩnh, Mục Lăng ôm lấy Cố Bình An, "Bà xã, anh đau đầu."
"Đáng đời anh."
Đường Dạ Bạch cũng muốn nói, đáng đời cậu!
Tự nhiên không có chuyện gì rồi hứng lên gọi vợ mình đến đây làm gì?
Để rồi thành như thế này.
"Anh có đi hay không?" Cố Bình An dùng hết nhẫn nại của mình, Mục Lăng cười tủm tỉm nhìn cô, "Em hôn một cái anh sẽ đi."
Mục Lăng đi đến trước mặt Cố Bình An, ám muội cười.
Cố Bình An tức giận, bây giờ hắn còn ăn vạ, cô rất muốn tát cho hắn một cái, nhưng nghĩ đến nếu cô tát thật, thì ngày mai Mục Lăng biết được sẽ có phản ứng gì, thì cô lại do dự. Hôn Mục Lăng? Hắn ta nằm mơ đi.
"Không đi, vậy tôi đi." Bình An đứng lên, Mục Lăng dứt khoát ôm lấy eo cô, "Bà xã......"
Đường Dạ Bạch bình tĩnh uống rượu, trong lòng mắng một tiếng, Mục Đại, anh thật mất mặt.
Lời đồn sợ vợ này, sợ là sẽ theo anh cả đời.
Cố Bình An bị Mục Lăng ôm lấy quả thật di chuyển có chút khó khăn, hắn quá nặng. Cố Bình An cảm thấy mình không kéo nổi hắn, nhưng Mục Lăng thì lại say đến chẳng biết gì, vẫn luôn dựa lên cô. Cố Bình An thiếu chút nữa đã té ngã, Mục Lăng chẳng khác nào một con bạch tuộc quấn lấy cô không bỏ, Cố Bình An trừng mắt nhìn hắn, hắn lại nhìn cô bằng ánh mắt vô tội. Cô bực tức đánh lên ghế sô pha, không đau không ngứa, nhưng lại nhận về cả một bụng tức giận.
Lúc bọn họ đi tới cửa, Tiểu Ngô liền mở cửa.
Cố Bình An đẩy Mục Lăng cho Tiểu Ngô, tư thái tiêu sái lại vô tình, hắn thật sự nặng muốn chết. Mục Lăng hậm hực nhìn Cố Bình An, "Bà xã, em thật vô tình."
"Mẹ nó, ai có tình với anh? Bộ đầu anh có hố sao?" Cố Bình An lạnh lùng nói.
Mục Lăng, "......"
Trong phòng bao, sau một lúc im lặng, cũng chậm rãi khôi phục lại sự náo nhiệt, có người đột nhiên nói một câu, "Mục Đại sợ vợ, mẹ nó đây là đang giỡn chúng ta sao?"
Một người đàn ông quyết đoán sát phạt như vậy, đột nhiên nói mình sợ vợ, vậy thì chẳng khác nào đang giỡn với họ?
"Nghe nói anh ta rất thích Cố Bình An."
"Loại người như Mục Đại, nếu có thích cũng sẽ không để phụ nữ leo lên đầu mình vậy đâu?"
Để phụ nữ leo lên đầu mình, tuyệt đối không phải tác phong của Mục Đại.