Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê

chương 207: ba tấc kim liên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cố Bình An trời sinh lạc quan, hoạt bát, lại rất hay lảm nhảm, có tức thì cũng không lâu, chẳng mấy đã hết giận, cô hỏi Mục Lăng, "Bạn bè của anh ít như vậy là do không thích đăng ảnh sao?"

"Bạn bè của anh đa số đều là khách hàng, anh cũng không có hứng thú đem cuộc sống hằng ngày đi khoe với người khác." Mục Lăng từ tốn nói, bài đăng là công khai, anh thích lấy tin tức hữu dụng từ mấy người trong giới nhưng lại không thích đem thông tin cá nhân của mình bày ra cho bọn họ thấy.

"..."

Điện thoại của Cố Bình An tất cả đều là người nhà và bạn bè.

Bài đăng cô chỉ cho bạn bè cô thấy, còn lại, cô sẽ chặn hết.

"Anh không biết chặn người khác sao?"

"Vì sao phải chặn, nếu không muốn cho họ xem thì em thêm họ vào làm gì? Nếu như họ biết em chặn họ, họ sẽ nghĩ gì?" Này đúng là không tôn trọng người khác.

Cố Bình An không ngờ tới Mục Lăng thoạt nhìn kiệu ngạo khó thuần, không coi ai ra gì, thế nhưng lại rất ngay thẳng.

Này có chút ngoài dự đoán.

Lúc trước không phải là tổng giám đốc bá đạo tàn khốc sao?

Hai người nói nói vài câu, vì ăn quá no nên Cố Bình An tính đi bộ tiêu thực, một chút cũng không muốn về sớm, Mục Lăng cũng dung túng cô, chỉ tiếc, cô không cẩn thận dẫm phải một mảnh vỡ thủy tinh, đau đến Cố Bình An hai hàng nước mắt lưng tròng, vô cùng ủy khuất.

Mục Lăng ôm cô đặt trên một tảng đá, tiện tay đánh lên mu bàn chân cô một cái, "Đáng đời, anh bảo em đi dép vào, em lại không nghe."

"Em bị thương rồi, anh cũng không chịu an ủi lấy một câu, chỉ biết mắng em."

"Không mắng em, lần sau em còn không biết nghe lời."

Cố Bình An hừ hừ hai tiếng, Mục Lăng giận, bỏ đi, coi như là một bài học, cô cũng không nhớ lâu.

May mắn chỗ bị cứa không sâu, cô kêu cha gọi mẹ, anh còn tưởng là bị thương đến gân cốt rồi, ai biết chỉ bị đâm vào một chút, gần như là nhẹ đến không thể nhẹ hơn, cũng chỉ bị chảy một chút máu mà thôi.

Đối với Mục Lăng mà nói, này vốn không phải chuyện lớn lao gì, anh cũng thở dài nhẹ nhõm.

Cố Bình An cái gì cũng không sợ, nhưng lại rất sợ đau, cô nhớ rõ khi còn nhỏ, cô bị sâu răng, phải nhổ mới có thể mọc lại, mẹ mang cô đi tìm nha sĩ, nha sĩ bị tiếng thét của cô dọa sợ không thể nhổ răng cho cô được, có thể nói là kinh thiên động địa.

Một chút vết thương như vậy, cô đã thấy đau muốn chết.

Mục Lăng gỡ mảnh thủy tinh ra, lòng bàn chân đã chảy ra một chút máu, một chút cũng không nghiêm trọng, Mục Lăng nói, "Được rồi, đừng hét nữa, cũng không đau lắm."

"Anh tự cứa một phát thử coi, có đau hay không?" Cố Bình An không phục.

Mục Lăng nắm chân cô, hơi hơi vuốt ve lòng bàn chân, Cố Bình An lớn lên hai chân rất đẹp, tinh xảo trắng nõn, mỗi một ngón chân đều căng bóng hồng hào, vô cùng đẹp mắt, chọc người ngứa ngáy, Mục Lăng nhìn nhìn chút tâm tư liền bay xa.

Cổ nhân nói ba tấc kim liên, anh chưa từng thấy.

Nhưng đôi chân này là đôi chân đẹp nhất hắn từng thấy.

Cố Bình An xác thật cũng không đau mấy, lại phát hiện người đàn ông nửa quỳ trước mặt cô, còn nắm chân cô nhìn nhìn như vậy, thật khiến lòng bàn chân có hơi lạnh, nhưng lòng bàn tay anh lại rất nóng, hơi nóng phảng phất từ lòng bàn chân len lỏi đến trong lòng.

Toàn thân có một trận điện lưu chạy qua, lập tức nổi lên một lớp da gà, cô một trận run rẩy, khuôn mặt không chịu nổi mà đỏ bừng lên, căng thẳng đến trái tim giống như không còn là của mình, kinh hoàng không thôi.

Biến thái a.

Tên này vừa vuốt ve vừa nhìn chân cô chằm chằm là muốn làm cái gì đây?

Cổ thử rút lại chân mình, có hơi hối hận vừa nãy hét lớn tiếng như vậy làm gì, cũng không có đau lắm a.

Cái này nói là, không phải tự tìm đường chết sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio