Cố Bình An ngồi ở trên ghế, ngẩng đầu nhìn Mục Lăng, hắn mặc một bộ lễ phục màu đen, đàn ông mặc lễ phục dưới cái nhìn của cô đều là một dáng vẻ, không có biến hóa gì đặc biệt, khoảng thời gian trước thường thấy Mục Lăng mặc đồ thường ngày là nhiều, rất ít khi mặc âu phục, đột nhiên vừa nhìn, cảm giác xem như cũng không tệ. Rất gắng gượng, người khác mặc vào đều là hào hoa phong nhã, còn hắn mặc vào lại thành phong cách tinh anh.
Lông mày rậm, đôi mắt thâm thúy, sống mũi thẳng tắp, ngũ quan tách biệt tốt, tổng hợp lại chính là một thân anh tuấn nhưng mặt khác lại là kẻ bạc tình. Nếu có người hỏi Cố Bình An, kẻ bạc tình như thế nào, Cố Bình An sẽ không chút do dự mà chỉ thẳng Mục Lăng nói, đó, hình dáng như thế.
“Không phải anh đưa đồ trang sức tới sao?” Cố Bình An nhìn hộp, nhàn nhạt nói, “Thật ra không cần đưa, tự tôi cũng có, coi như không mang đồ trang sức cũng không sao.”
Cũng không phải là kết hôn, cần gì phải chú ý nhiều như vậy.
Thật ra, lễ tiết ở thành phố S, cô cũng không hiểu nhiều.
Đính hôn a, kết hôn a, đều là nhà trai chuẩn bị đồ trang sức cho nhà gái, nhà gái đeo càng xinh đẹp, càng có giá trị, cũng có thể chứng minh độ yêu thương mà nhà trai dành cho nhà gái, cái này cũng không biết là tập tục gì nữa.
Mục Lăng vắt chéo chân, liếc mắt nhìn hộp nhung, tùy ý ném cho Cố Bình An, “Bà xã nhìn có hài lòng không, này tất cả đều là trân bảo trong tủ bảo hiểm của anh.”
“Nhận không nổi.” Cố Bình An vừa nói vừa mở hộp ra, cảm giác như là mở một chiếc hộp Pandora, đẹp đẽ, nhưng lại mang theo lời nguyền rủa độc ác.
Trong hộp có một sợi dây chuyền và một đôi bông tai bảo thạch màu xanh lam, còn có một cặp vòng ngọc, một cặp đồng hồ, dù Cố Bình An không biết gì về phương diện này, cũng không biết giám định và thưởng thức, nhưng cô có thể nhìn ra được đây không phải là vật quý giá bình thường. Đồ trang sức mà cô quý nhất chính là vào tuổi, Cố Vân đi công tác ở Pháp mua cho cô một sợi dây chuyền kim cương, tuy rằng chỉ có hơn ba vạn, nhưng vẫn là đồ trang sức mà Cố Bình An quý nhất.
Sợi dây chuyền bảo thạch xanh lam này, xung quanh nạm rất nhiều kim cương, rất đẹp, bảo thạch còn lớn hơn ngón tay cái của cô, màu xanh lam đến mức rất tinh khiết, rất trong suốt, làm chói cả mắt Cố Bình An, Cố Bình An cảm thấy đây là sợi dây chuyền đẹp mà cô từng gặp qua, sợi dây chuyền này ở ngoài đời còn đẹp hơn so với trong quảng cáo rất nhiều.
Với đôi bông tai kia là nguyên bộ, thiết kế cũng không khác là mấy, đều rất đẹp.
Cố Bình An nhìn hắn, “Quá quý giá, anh tùy tiện mua một bộ là được rồi.”
“Sao em biết nó quý giá?” Mục Lăng nhíu mày, đích thực rất quý giá, bảo thạch này có ít nhất mấy trăm năm lịch sử, thiên nhiên điêu khắc, cũng là truyền gia chi bảo của Mục gia, bảo vật vô giá, có một lần triển lãm, Mục Lăng chấp nhận lời mời của bạn, lấy ra triển lãm, một màn kinh diễm. Đây được coi là đồ trang sức mà nhà bọn họ quý trọng nhất, với khuyên tai là một bộ, giá trị không cao như sợi dây chuyền, nhưng cũng không thấp.
“Vừa nhìn đã biết rất đắt.” Cố Bình An nhàn nhạt nói, “Tôi không nhận nổi.”
Tùy tiện mua một bộ trang sức cho cô là được rồi.
“Em cảm thấy anh cho em thật sao?” Mục Lăng nhíu mày, “Cho em đeo thì đeo đi, em chính là mặt mũi của Mục gia, lão tử đính hôn, chung quy phải lấy ra đồ vật gì đó để lấy chút thể diện, cũng làm cho đám người kia biết, em là vợ chưa cưới của anh, đừng ở phía sau khua môi múa mép.”
Cố Bình An nhìn bộ trang sức, “Lỡ như tôi làm mất, tôi sẽ không đền nổi.”
“Không cần lo, ai dám đến lấy chứ?”
Đây là địa bàn của Mục Lăng hắn, ai mà lại không có mắt, dám đến lấy đồ của hắn.