Sáng ngày hôm sau, mặt trời vừa ló dạng là anh đã nheo mắt thức tỉnh. Vươn tay lấy đồng hồ đặt trên bàn cạnh chiếc đèn ngủ.
- Mới có h.
Thôi thì hôm nay dạy sớm một chút cũng chả sao? Gấp chăn gối lại ngay ngắn, anh rời giường đi vscn, thay cho mình một bộ đồ thể thao.
Anh đi vào sân vận động ở nhà mình chạy bộ là tầm h. Chạy cỡ nửa tiếng, anh lại về phòng tắm rửa thay cho mình một bộ đồ đơn giản ở nhà.
Hôm nay là cuối tuần, anh ở nhà không đến công ty.
Xuống bếp, anh đem nguyên liệu còn trong tủ lạnh ra nấu bữa sáng.
~~~~~
Trong phòng cô, trên chiếc giường rộng lớn cô đang cuộn tròn người trong cái chăn bông mềm mại. Mặt cọ cọ vào cái gối mà tìm kiếm sự ấm áp.
" Reng..reng...reng "
Cái đồng hồ báo thức kêu rất đúng thời điểm nhỉ? Cô dang tay mò mẫm trên cạnh tủ để đèn ngủ, sờ tìm cái đồng hồ chết tiệt kia.
Ấn chỗ tắt, cô ngồi dậy vươn vai. Đưa tay vò cái đầu vốn bù xù như ổ quạ của mình cho nó càng thêm rối hơn nữa.
Ngồi phút trên giường cho tỉnh hẳn. Cô mới nhẹ nhàng đặt chân xuống giường. Chân bị thương cô dùng năm ngón chân nhón lên mà đi.
Cực kì khó khăn.
Đến phòng tắm đã là phút sau từ khi rời giường. Vscn, thay quần áo cho tươm tất, đâu vào đó.
Cô lại gắng gượng mà đi nhà. Mỗi bước đi trên bậc thang, tim cô như ngừng đập vì cái tính cẩu thả mấy lần xém bước hụt chân mà lăn từ bậc thang xuống.
Cuối cùng, đã thở phào nhẹ nhõm khi đã an toạ ngồi vào cái ghế trong bàn ăn.
Chờ đợi món ăn mà anh nấu được bê ra.
- Cô mới xuống hả?
Anh bê hai đĩa nuôi xào bò ra đặt trên bàn, lạnh nhạt mở miệng hỏi cô.
- Ừ.
Cô khẽ đáp. Bắt tay vào việc chén sạch món ăn được bày ra trước mắt. Ăn mà không chút ý tứ đến nỗi thức ăn dính ở khoé miệng mà cô không hay.
Anh trông thấy, chợt bật cười. Nghe tiếng cười phát ra, cô dừng động tác ăn uống thiếc lịch sự của mình lại.
- Ăn mà cười cái gì?
Không nói gì, anh chỉ dùng tay chỉ chỉ ở khoé miệng mình như nói chính cô là đang như vậy.
Cô đưa tay lên chùi chùi.
Đột ngột, bàn tay cô bị anh kìm chặt lại. Rút tờ khăn giấy nhẹ nhàng lau thức ăn lưu lại ở khoé miệng cô.
Cô thẹn thùng, ngượng nghịu. Cả người như bị điện giật run nhè nhẹ khi anh ân cần lau giúp cô.
Hai má cô ửng đỏ như trái cà chua. Đôi mắt e lệ rũ xuống không dám đối diện nhìn anh.
- E..hèm...
Thu lại hành động vừa rồi của mình. Anh hắng giọng để chữa ngượng cho cả đôi bên. Nhìn kĩ anh là đang hơi đỏ mặt à nha.
- Tôi no rồi.
Cô đẩy ghế đứng dậy. Lật đật bước đi mà quên rằng chân mình đang bị thương. Kết quả băng quấn ở chân cô bị máu lan toả, nhìn cực kì chói mắt.
Anh thấy vậy, đi lại bế thốc cô ra sofa. Lấy hộp y tế sơ cứu rồi băng lại cho cô.
- Gì chứ?
Cô nheo mắt nói. Bàn chân muốn rụt về khi anh đang băng lại liền bị anh hung hăng trừng mắt một cái.
- Ngồi yên.
Cô bậm môi, ngoan ngoãn ngồi yên theo lời anh nói.
Xong, anh dẹp hộp y tế. Lại vào phòng bếp dọn dẹp, rửa chén, rửa đĩa...
" Bingboong..bingboong.."bg-ssp-{height:px}
Chuông cửa vang lên, anh lau khô tay, sải bước ra cổng mở cửa. Cô ngồi ở phòng khách tò mò coi ai đến, cố rướn người nhìn ra cổng.
Trước cổng nhà, cậu và anh đối mặt nhìn nhau. Cậu nhìn anh tổng thể từ trên xuống dưới rồi chậc lưỡi.
Công nhận giám đốc công ty Minh Khang tận mắt nhìn còn đẹp trai hơn trên báo chí. Tuy mặc bộ đồ đơn giản nhưng cũng đủ toát lên khí thế bức người.
Tình địch của cậu có vẻ đáng gờm lắm. Chỉ thông qua ánh mắt anh nhìn cậu là đã biết anh không ưa gì cậu rồi.
- Tôi tới gặp Tố Như.
Cậu kiêu ngạo ngẩng đầu nói với anh bằng chất giọng trầm thấp.
- Vào đi.
Anh nói rồi bỏ vào nhà.
Cậu ngơ ngác như cá thác lác.
Không phải chứ, cậu tới đây với cương vị là khách. Lí nào anh ta vào trước, bỏ cậu phía sau tự vào rồi đóng cổng
~~~~~
- Ai tới vậy?
Cô hỏi. Lúc nãy cô rướn người ra nhìn nhưng vị khách bấm chuông ở cổng bị
bóng dáng to lớn của anh đứng chắn trước cổng làm lu mờ đi. Cô không thấy rõ mặt mũi của người đó.
- Thanh mai trúc mã của cô.
Anh lạnh lùng nói rồi ngã người trên ghế sofa ngồi cùng cô với cự li rất gần.
- Tố Như.
Chưa thấy người là đã nghe thấy tiếng. Cũng giống như phim tiếng trước hình sau. Cậu thật là muốn nổi trội ghi lại dấu ấn trong lòng người khác mà.
Chất giọng thân quen vang vọng bên tai. Cô ảo não dùng tay đập vào trán mình, thở dài thườn thượt, rầu rĩ mà nói rằng.
- Thiên Tuấn, không phải hôm qua mới cùng nhau đi ăn sáng sao? Hôm nay anh lại thù lù xuất hiện ở đây. Anh đến đây làm cái gì?
- Đương nhiên tìm em đi chơi.
Cậu không ngần ngại mà đáp trả lời cô. Hiện tại cậu đã đặt chân vào phòng lhách rồi.
- Nhìn chân em đang làm sao đi?
Cô mệt mỏi nói. Cậu mới tới mà cô đã nhức đầu bởi cái miệng oang oang ngang ngửa cái loa phát thanh của cậu. Thật sự mà nói cậu tới đâu là nơi đó gần như bị cậu đảo lộn, loạn hết cả lên.
- Bảo bối, ai làm chân em bị thương.
Chạy lại cạnh cô, giọng nói sến rện của cậu gọi cô là bảo bối nghe mà da gà cô nổi hết cả lên. Lông tơ trên người toàn bộ dựng đứng.
- Bớt bớt dùm em. Ở đây còn có chồng tương lai của em nữa.
- Kệ anh ta.
Cậu bình thản như người điên mà thốt ra một câu hết sức tự nhiên.
Làm như đây là nhà cậu không bằng.
Cô khẽ liếc trộm qua anh. Gương mặt tuấn mĩ của anh đã giăng đầy hắc tuyến. Con ngươi màu hổ phách chòng chọc nhìn vào cậu. Như thể muốn nhìn thấu hết tất cả.
Giọng nói lành lạnh cất lên mang theo vài phần châm chọc.
- Nói nghe hay nhỉ?
- Đương nhiên.
Cậu nghênh mặt lại nhìn anh. Hai cặp mắt không ngừng phóng tia lửa về phía đối phương. Cô là người ở giữa mà muốn mình hoá thành tro rồi được gió thổi ra khỏi hai con người này.
Nhìn nhau mà cứ như kẻ thù truyền kiếp.
Haizzz....