Giằng co lúc lâu, cô cũng đầu hàng trước sức lực của anh. Đang thương tích mà vẫn khoẻ như trâu.
Chăn bị anh ném sang một bên, khoá chặt cô trong lòng. Vùi mặt vào tóc cô, anh nhỏ nhẹ dỗ dành.
- Tiểu Như làm sao mà khóc. Nín đi, ngoan, thương nhiều.
Vốn dĩ đang khóc ngon lành, lời dỗ dành của anh lọt vào tai, cô liền bật cười.
Có phải là con nít ba tuổi đâu chứ mà dỗ cô kiểu đó. Nghe như có vẻ baba đang dỗ con gái bảo bối của chính mình.
Sụt sùi, cô lau hết nước mắt trên gương mặt nhem nhuốc của mình.
- Anh dỗ tôi quá sức trò cười rồi.
Anh bá đạo, hung hăng buông cô ra, đánh mạnh một cái vào đầu cô. Dỗ cho nín mà còn cười vào mặt anh, đáng phạt.
- Au...đánh lên đầu là ngốc đấy.
Ôm đầu oán than. Gương mặt cô vặn vẹo rất khó coi.
- Em chăm sóc bệnh nhân là tôi. Mà tiện nghi em lại chiếm hết.
Anh thong thả, ung dung cho hai tay vào túi quần, đi rót một cốc nước uống.
Nhìn anh uống, cô đánh ực một tiếng. Giờ mới để ý, cổ họng đau rát quá. Cần uống nước lấy lại giọng.
Sau này muốn mắng anh, cô sẽ đi luyện thanh cho giọng tốt lên.
- Ê, rót giùm tôi cốc nước.
Giọng nhỏ xí xì xi. Ngồi trên giường nhờ vả. Quả thật cô là đang chiếm tiện nghi. Chiếm giường nè, ngay cả anh đang là bệnh nhân tuỳ ý cũng bị sai vặt.
- Chờ chút.
Anh bưng một cốc nước khác đem lại. Chăm chú nhìn cô tu cốc nước ừng ực, bất giác anh nhoẻn miệng cười.
Trong ánh mắt của anh cô chính là gấu bự vĩ đại. Mọi lời nói đều bắt anh phục tùng.
- Cười ngoác cả mang tai.
Đặt cốc xuống bàn, cô bắt gặp nụ cười của anh. Nhịn không được mà chọc anh một chút.
Phóng xuống giường, hướng tới cửa phòng đi ra.
- Ở đó chờ một chút. Không lộn xộn, tôi đi mua thức ăn cho anh.
Nói rồi, xoay gót rời đi.
~~~~~~
- Giám đốc, anh không sao chứ?
Trợ lí Trần giải quyết mọi việc anh giao phó xong. Trở về nước hay tin anh gặp tai nạn, vội vã mua trái cây đến thăm anh.
- Không sao. Mọi việc xuông xẻ chứ?
Anh dựa lưng vào giường, con ngươi màu hổ phách nhìn người trước mặt.
- Tốt, tất cả đều thuận lợi. Đối tác bên đó cũng vui vẻ hợp tác cùng công ty chúng ta. Nên anh yên tâm tịnh dưỡng đi.
Trợ lí Trần cười nhẹ, kéo ghế ngồi xuống cạnh anh. Đem trái cây vừa mới rửa sạch gọt vỏ, cắt ra.
- Giám đốc, anh ăn ít lê đi.
Anh đưa tay cầm lấy, gật đầu xem như cảm ơn. Quan hệ giữa anh và trợ lí Trần rất tốt, thân thiết như anh em trong nhà.
" Cạch "
Bóng dáng cô từ cửa bước vào, trên tay cầm hộp cháo mới mua. Mắt tròn mắt dẹt nhìn hai người đàn ông trước mặt, tình cảm quá mức đi nga.
Đừng nói anh là đem cô ra làm bình phong mà che chắn giới tính thật sự nha.
Óc tưởng tượng của cô thật cao siêu. Hết thế thân giờ thì là bình phong
- Cái này, thật xin lỗi. Phá vỡ không gian lãng mạn của hai người rồi.
Cô cười ngốc, gãi gãi đầu. Bước chân nhanh nhẹn đi lại, đưa hộp cháo cho trợ lí Trần, co giò muốn bỏ chạy thật xa.
Liền bị giọng nói lạnh lẽo của anh ép buộc dừng bước.
- Tiểu Như, em dám rời đi. Tôi liền hôn em tại nơi này.bg-ssp-{height:px}
Doạ người, hết sức doạ người rồi.
Ở đây còn có người khác a~~. Cái người kia là lưu manh mà, nói cái gì cũng nói.
Yaaa....xấu hổ muốn độn thổ rồi mẹ ơi.
- Khục...khục..Tiểu thư đây hiểu lầm rồi. Tôi là trợ lí thân cận của giám đốc.
Trợ lí Trần ho khan vài tiếng. Biện hộ cho hành động hiểu lầm của mình vừa mới gây ra.
- Hihi....không cần biện hộ. Sống thật là tốt nhất rồi. Tôi không kì thị đâu nha.
Cô đá mắt nhìn trợ lí Trần. Xua xua tay như là mình thật tâm ủng hộ hai người đến với nhau vậy.
- Tiểu Như, đầu óc bị úng nước đên tai cũng bị điếc ư? Em mà bẻ cong sự thật nữa, xem tôi " trừng trị " ra sao?
Anh giận run người. Muốn lấy gối ném vào đầu ai kia luôn đó. Nhưng phải nhịn, nam nhân không ra tay đánh nữ nhân mới đáng mặt đàn ông.
Huống hồ ở đây lại có người khác, anh không tiện thể hiện sự bá đạo cùng chiếm hữu mà " trừng trị " cô theo lời anh nói.
- E..hèm...giám đốc, tôi về trước. Anh nghỉ ngơi cho khoẻ đi.
Trợ lí Trần hắng giọng, bỏ hộp cháo trên bàn, xoay người rời đi.
Cô khóc không ra nước mắt, chết trân tại chỗ. Huhu....chết rồi, một mình ở đây anh sẽ xé xác cô mất.
- Tiểu Như, tôi đói.
Giọng anh dịu lại, chỉ hộp cháo để trên bàn. Cô chậm rì rì mà tiến tới.
Ngồi xuống cái ghế. Mở nắp hộp, dùng muỗng múc một muỗng cháo thịt băm. Mắt nhìn đâu đâu nên cái muỗng cô đưa trước mũi anh mà cho rằng là miệng.
- Tiểu Như, em muốn tôi dùng mũi ăn cháo?
- Ách....cái này thật xin lỗi.
Nhìn lại cô thật hận chính mình sợ gì mà không dám nhìn anh. Kiêu ngạo, ngẩng đầu có phải hay hơn không.
Dời cái muỗng xuống miệng anh, cô tươi rói nói.
- Ăn đi.
- Này, có phải nên đổi cách xưng hô không?
Anh ăn muỗng cháo chính tay cô đút, bâng quơ hỏi cô.
- Muốn sao thì là vậy. Tôi lười cùng anh thảo luận.
Cô cứ đều đều múc cháo đút anh.
- Xưng hô là anh- em.
Anh trào phúng nói. Đưa tay xoa xoa đầu cô như đang cưng nựng sủng vật.
- Được. Bỏ cái bàn tay anh xuống mau.
Ghét bỏ gạt bàn tay đang xoa đầu mình. Cô liếc mắt, hung hăng đưa tay nhéo hông anh thật mạnh.
- Tiểu Như....anh là đang bị thương. Em đừng có nhéo anh đau như vậy.
- Hứ...cẩn thận đi. Em cho anh một vé chầu Diêm Vương một ngày không xa đó. Chớ lộn xộn, giỡn mặt.
Đem hộp cháo rỗng đặt lại trên bàn, cô lấy khăn lau miệng cho anh, giúp anh uống nước. Cái gì cô cũng đều chính tay mình làm.
Anh được xem quá hành cô rồi.
- Tiểu Như đáng yêu đã ăn gì chưa?
Quan tâm hỏi han cô lại bị chính cô phũ như chưa từng được phũ.
- Đợi anh hỏi chắc em đói tám kiếp rồi. Ăn trước cả anh nữa. Người ta nói có thực mới vực được đạo, lo thân em trước rồi mới lo cho anh.
- Tổn thương quá tổn thương rồi.
Anh vờ ôm tim mình. Vẻ mặt biến sắc rất tức cười. Đánh một phát vào vai anh.
- Dẹp ngay cái thói làm nũng này nhanh. Thật sến súa.