Làm việc xong cũng đã là chiều, anh về phòng tắm rửa,biên soạn một tờ nội quy cấm kị trong nhà để buổi tối đưa cho cô. Rồi anh cũng chợp mắt ngủ một tí. Ngày hôm nay anh quá mệt mỏi, trong đầu anh luôn hiện lên câu hỏi. Không biết cô ta ở lại đây có phải là nỗi khổ của anh không?
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đã là h tối. Cô sau khi đánh một giấc từ trưa đến tối. Lờ mờ mở mắt tỉnh dậy, đi xuống phòng khách rinh hai cái vali lên. Bộ dạng cô rất chật vật. Vali đựng đồ nặng dữ vậy, cô nhớ đồ cô chỉ có vài chục bộ à. Mà sao rinh lên từng bậc thang như cô vừa chạy quanh sân một vòng, tưởng tượng như một nghìn bộ đồ đang nằm gọn trong vali.
Mệt chết mất.
Tên chồng khốn kiếp, tại sao anh không giúp tôi đem lên đặt ngoài phòng tôi chứ?
Vất vả, gian nan, cô đã thành công đem chúng vào phòng của mình.
Lấy ra bộ đồ ngủ màu đỏ, áo hai dây in hình trái dâu tây, quần ngắn ngang đùi. Cô không ngại đâu, mặc dù ở nhà anh.
Tắm rửa sạch sẽ, cô thu xếp quần áo vào tủ đựng đồ màu xám được đặt ở góc phòng bên trái. Nhìn kĩ căn phòng của cô, màu chủ đạo là màu tím. Căn phòng khá gọn gàng, ngăn nắp.
Tiện nghi đầy đủ, coi như anh ta chu đáo đi.
Cô nhớ ra anh nói phòng anh ngay cạnh bên, liền đi sang, gõ cửa vài cái mà không tiếng hồi đáp.
Vặn nắm cửa, không khoá. Cứ ung dung, hiên ngang đi vào. Quan sát khắp phòng anh, cô kết luận một điều tên chồng tương lai của cô cuồng màu đen.
Căn phòng anh ta âm u đến đáng sợ. Liếc mắt đến cái giường- nơi anh đang ngủ. Cô lân la đi đến, ngắm kĩ thì đẹp trai thật đấy nhưng dù sao cô vẫn ưa không nỗi tên này.
Lay lay anh vài cái, cô muốn kêu anh nấu chút gì đó cho cô ăn. Thật tình cô sợ tự mình nấu sẽ không cho người ăn mà là cho heo ăn. Có khi heo con chê nữa.
" Dậy đi "
Anh khó chịu mở mắt, lại thấy cô trong phòng mình. Còn mặc bộ đồ ngủ ngắn cũn cỡn, chau mày. Thẳng tay ném cô từ trong phòng ra bên ngoài.
Cô nghệch mặt, tên chồng tương lai của cô não có bị úng nước không vậy? Không nói không rằng liền một mạch ném cô ra khỏi phòng như đồ vật bị vứt bỏ.
Mà cô là người cơ mà, đối xử với cô như thế chả khác nào xem thường cô.
Yaaaa...tên khốn kiếp, đáng ghét.
Hận không đánh được anh, cô liền ban tặng cánh cửa vài cú đá. Tiếng ầm ầm vang lên làm anh tức giận.
Cầm tờ nội quy cấm kị, anh mở cửa quăng vào mặt cô, bỏ lại một câu lạnh thấu xương.
- Đá nữa, tôi đánh gãy chân cô.
Đưa tờ giấy lên xem. Cô càng điên tiết. Cái gì mà nội quy quái gở không vậy. Tên này mắc chứng hoang tưởng ư?
Đứng bên ngoài, cô đọc rõ to những gì ghi trong đó.
- Điều : Cấm làm ồn khi tôi không cho phép.bg-ssp-{height:px}
- Điều : Cấm bừa bãi và tự tiện làm hỏng đồ trong nhà tôi.
- Điều : Cấm tiêu xài phung phí điện, nước, ga ở nhà tôi.
- Điều : Cấm mắng tôi là tên khốn kiếp, đáng ghét, khó ưa.
- Điều : Cấm gọi thẳng tên tôi khi tôi chưa cho phép.
- Điều : Cấm quyến rũ tôi dưới mọi hình thức.
- Điều : Cấm tự tiện vào phòng tôi và những căn phòng khác ngoại trừ phòng của cô.
- Điều : Cấm nhìn tôi khi ngồi vào bàn ăn và bắt chuyện với tôi trên bàn ăn.
- Điều : Cấm chạm tay vào người tôi, phải cách xa tôi một khoảng khi cô đang ở nhà tôi.
- Điều : Cấm nói chuyện với tôi mà xổ xổ, xàng xàng như tát nước vào mặt.
Lưu ý: Vi phạm những nội quy trên cô sẽ phải nhịn đói nguyên ngày hôm đó. Phạm lỗi nhiều lần thì cô có diễm phúc vào nhà kho mà ngủ với lũ gián và lũ chuột. Chúng luôn chào đón cô mọi lúc. Nên nhớ còn nhiều điều nữa mà tôi chưa nghĩ ra.
Hừ..., không cho tôi mắng, tôi vẫn cứ thích mắng đấy. Làm gì được nhau. Không cho tôi ăn ở nhà. Tôi ra quán ăn thiếu gì.
Và anh quá ảo tưởng chăng? Anh đẹp trai chứ chẳng có giá trong mắt tôi. Ở đó mà tôi quyến với chả rũ anh. Người ta có dâng hiến anh cho tôi, tôi chả thèm, một tay liền đem anh quăng cho cá mập ăn.
Anh kêu tôi nói chuyện với anh cứ như nói với bậc trưởng bối ư? Dạ dạ, thưa thưa chắc anh tổn thọ chết mất. Nhưng nếu anh thích tôi đây sẵn sàng chiều.
Cô không thèm để ý nữa, vò nát tờ giấy, ném mạnh xuống sàn nhà. Bước xuống cầu thang, dò tìm phòng bếp nằm ở đâu.
Cuối cùng đã xác định được phòng bếp. Cô lục tủ tìm mì gói và lấy ít cải ngọt cùng một cái trứng vịt thêm vài cọng hành lá trong tủ lạnh.
May mà anh ta thủ sẵn đồ ăn dự trữ nên mới cứu vãn được cái bụng đang réo liên hồi của cô.
Nấu mì thì cô nấu ngon không chê vào đâu. Mà bảo cô nấu thứ khác miễn bàn đi nha! Dở tệ.
Bật bếp đun nước sôi, nhấc cái chảo đặt lên bếp, cô đổ dầu vào chiên trứng ốp la. Cắt cải ngọt ra từng khúc, rửa sạch, chờ nước sôi lên cô cho vào khoá ga, tắt bếp.
Mì gói cô đã cho ra một cái tô, bỏ gói gia vị vào. Cô dùng cái xẻng xúc cái trứng đem đặt lên bên trên, đổ nước sôi cùng cải vào, cắt hành lá lên trên.
Bỏ những thứ đó vào bồn rửa chén. Cô bưng tô mì ra bàn ăn. Chạy lại lấy đôi đũa, cái muỗng. Cô nhanh chóng ăn không khéo mì lại nở.
Hương thơm của mì toả ra thơm phức. Cô vừa ăn vừa hít hà vì nóng. Nói thiệt bữa tối mà ăn mì, cô rất là bất mãn. Nếu là ở nhà, mẹ cô sẽ nấu những món ngon bồi bổ cho cô.
Nghĩ đến là lại muốn băm tên chồng khốn kiếp kia cho hả giận.