.
Diêu Lan trong lòng run rẩy.
Cô tình nguyện tránh xa khi Cố Minh Châu gọi điện thoại chứ không phải để cô nghe được cuộc nói chuyện này.
Như vậy, cô cũng không thể nhúng sâu vào chuyện này.
Không phải có câu “Biết càng nhiều, chết càng sớm” sao?
Trong lòng thấp thỏm không yên, mất nửa ngày, Diêu Lan mới phát hiện không biết từ lúc nào bên tai cô lại không nghe được bất kỳ giọng nói nào….cô tò mò nhìn sang Cố Minh Châu, nhưng đúng lúc đối diện với đôi mắt lạnh lùng.
Diêu Lan trong lòng run lẩy bẩy.
“Cô sẽ giữ bí mật vì tôi, đúng không?”
“….Đúng vậy.” Diêu Lan cảm thấy giọng nói của mình có chút run sợ.
……..
Xuất viện ngày thứ hai, Cố Phi Yên không vội đến quán bar.
Mặc dù Cố Phi Yên vắng nửa tháng nhưng may có giám đốc phụ trách dự án lắp đặt là người thiết thực, việc sửa sang quán ba không chỉ đạt được hiệu quả cô dự tính, thậm chí còn hoàn mỹ hơn cô tưởng tượng.
Đèn bật lên, những tia sáng màu xanh đục được phát ra từ đèn huỳnh quang giấu trong những con sóng, tuôn chảy theo dòng nước róc rách, đèn màu xanh tựa như cơn thủy triều lên xuống bập bềnh, dường như đang tạo nhịp điệu cực kỳ sinh động.
Bầu không khí tĩnh lặng bao quanh những chiếc đèn, kết hợp vũ nữ đang múa ba-lê và ca sỹ của quán bar cất giọng hát trầm bổng trên sân khấu, tình cảm đẹp đẽ mê người từ các góc phát tán ra khắp nơi, làm cho mọi người cảm thấy thong thả, thoải mái trong môi trường yên tĩnh này.
Tốp năm tụm ba bạn bè tụ họp hoặc gọi ly rượu nghe ngạc, đúng ra sự giải trí tuyệt vời nhất, rất có thể theo kịp với thị trường chất lượng cao gần đây.
Úc Thiên Thần căn bản nể mặt Sở Nghiễn đem quán bar giao cho Cố Phi Yên, cũng không biết cô sẽ biến nó thành kiểu gì, không ngờ rằng, anh lại nhận được sự bất ngờ to lớn từ cô, trong lòng nhìn cô bằng con mắt khác.
Trong lòng anh cũng quyết định, sau này sẽ giới thiệu cho Cố Phi Yên nhiều mối làm ăn.
Tuy nhiên, anh nói như vậy cũng không rõ ràng.
Nghiệm thi việc sửa sang quán bar xong, Cố Phi Yên nhận được vạn tệ tiền thù lao từ trong tay Úc Thiên Thần.
Cô giờ sớm biết Úc Thiên Thần là bạn của anh Sở Nghiễn cũng không phải người bà chủ tiệm cơm tìm đến, cầm vạn tệ của anh, cô có chút áy náy.
Tuy nhiên, một câu nói của Sở Điềm Điềm giải quyết hết vẫn đề.
“Áy náy cái gì a, cô hôm nay nhận được lương, mời bọn tôi đi ăn một bữa là xong!” Sở Điềm Điềm tính toán cả, “Một lần nhận được vạn tệ vào tài khoản, cô giờ còn nhiều hơn tiền tiết kiệm của tôi rồi, tôi làm thế nào gọi hai mươi tay phết bơ vào chứ? Người ta còn muốn ăn cà nướng tỏi băm, hàu sống nướng ….”
Vạch đầu ngón tay đếm một tràng món ăn, Sở Điềm Điềm đôi mắt long lanh nhìn Cố Phi Yên chớp chớp.
Cố Phi Yên phì cười, “Được, được, được, đều nghe cô hết!”
Cô biết đây là ý tốt của Sở Điềm Điềm, quán thịt nướng đầu con ngõ, căng bụng ra có thể ăn được mấy trăm miếng thịt dê, rẻ mà ngon, cô không muốn tiêu pha tốn kém, cũng muốn chăm sóc tâm trạng của cô.
Nhưng, cô lo Úc Thiên Thần ăn không quen, quay sang hỏi anh, Úc Thiên Thần gật đầu, “Có thể, tôi vẫn chưa ăn món ăn bình dân ấy, muốn thử một chút.”
Cố Phi Yên, “……”
Sở Điềm Điềm, “……”
Nói như vậy, hình như không có vấn đề gì.
Úc gia ở Bắc Kinh cũng là nhà có uy tín danh dự, Úc Thiên Thần với tư cách là người nhỏ tuổi nhất Úc gia, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, thịt nướng cái gì đó đối với anh mà nói, thật sự là món ăn bình dân.
Ba người đến nhà tứ hớp Sở gia tiến quân vào quán thịt nướng đầu ngõ, cuối cùng tiện thể mang theo một đại thiếu gia khác, Du Diễm Phong.
Đồ nướng kết hợp với bia trong đêm hè oi ả cũng coi một loại thưởng thức.
Bốn người đều uống bia, Úc Thiên Thần và Du Diễm Phong mặc dù đều lái xe, nhưng không còn cách nào lái xe về, cuối cùng đều trong phòng khách của căn nhà cấp nhỏ Sở gia, quay thành vòng tròn.
Sở Điềm Điềm nửa đêm khát nước tỉnh dậy, chuẩn bị ngồi dậy lấy nước bỗng nghe thấy tiếng động bên cạnh, hình như có người nhẹ tay nhẹ chân đứng lên.
Cô cũng biết xảy ra chuyện gì, hiểu ý nín thở, nhẹ nhàng quay đầu về phía có tiếng động.
Vừa nhìn thấy, mắt cô đột nhiên mở to ra.
Trong không gian rộng rãi tràn ngập ánh đèn mờ nhạt, một thân ảnh cao lớn nhón chân bước đến bên cạnh Cố Phi Yên đang nằm trên ghế sô pha, cúi đầu nhìn cô đang ngủ ngon giấc, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
“Ahhh!”
Không ngờ rằng lại nhìn thấy cảnh này, Sở Điềm Điềm kinh ngạc che vội mồm lại, nhưng vẫn phát ra âm thanh ngắn ngủi.
Là ai?
Cái tên Du Diễm Phong nhân lúc say rượu làm chuyện xấu lập tức quay đầu lại nhìn, đối diện với đôi mắt đang mở to như chuông đồng của Sở Điềm Điềm, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, ngón tay chỉ mạnh mẽ hướng đến cô làm động tác móc mắt.
Nữ nhân đáng chết này, mắt trợn to như vậy, tự cho mình là hắc mao cảnh trường sao?
Sở Điềm Điềm, “……”
“Ngậm miệng lại nếu không muốn chết!” dùng khẩu hình nói ra câu này, Du Diễm Phong đen mặt thêm động tác cắt cổ.
Kiểu như khiêu khích, hắn dơ cao bàn tay, bướng bỉnh cứng đầu lại cay độc tựa như con sói nguy hiểm nơi hoang dã, lao vào con mồi nhe hàm răng sắc nhọn.
Sở Điềm Điềm, “……”
Sợ hãi vội vàng gật đầu, Sở Điềm Điềm trong lòng vì Sở Nghiễn mặc niệm.
Anh trai à, không phải đứa em gái này không tạo cho anh cơ hội, không như anh nghĩ, thực ra là kẻ địch quá vô liêm sỉ, quá hung mạnh! Vì cái mạng nhỏ bé này, em gái anh chỉ có thể làm một tổ chức vinh quang underground, cổ vũ tinh thần cho anh vậy!
…….
Ngày thứ hai, Cố Phi Yên trên ghế sô pha mới tỉnh dậy.
Đã h sáng rồi, cô một mình trên ghế ngủ cả đêm, không hiểu sao eo nhức lưng đau.
Vươn vai một cái, Cố Phi Yên dụi mắt, đấm đấm lưng, vò đầu nhưng phát hiện Sở Điềm Điềm đang ngồi trên ghế sô pha, ôm lấy gối, quả táo trên mặt biểu cảm phức tạp, cũng không biết đang nghĩ gì.
Cô ném một cái gối qua, “Ây, cô đang nghĩ gì vậy?”
“Không, không có a, tôi chả nghĩ gì cả!” Sở Điềm Điềm mở to mắt, ngẩng đầu nhìn Cố Phi Yên đang công kích cô, giật mình ngạc nhiên.
“Du thiếu gia bọn họ đâu?”
“Sớm đã dậy đi rồi.”
“Oh….” Cố Phi Yên không để ý hai người đó đi đâu, chỉ cảm thấy Sở Điềm Điềm dường như có chỗ không đúng, tò mò hỏi, “Cô bị làm sao, có phải có lời gì muốn nói với tôi?”
“Ah ah ah ah! Không có, không có, tôi cái gì cũng không muốn nói với cô!”
Hình như bị Cố Phi Yên dọa cho giật mình, Sở Điềm Điềm hồn bay phách lạc chạy vội ra ngoài cửa, biến mất chỉ còn lại đám khói.
Cố Phi Yên, “……”
Sở Điềm Điềm đồ tiểu quỷ này không lúc nào không giật mình, Cố Phi Yên không để trong lòng, càng không nghĩ rằng trong lòng Sở Điềm Điềm đang giấu diếm, mới có phản ứng kì quái này.
Ở Sở gia ăn sáng xong, Cố Phi Yên chuẩn bị rời đi.
Cô đến bệnh viện.