Trong thời gian tiếp theo, hai người bỗng yên lặng lại.
Bầu không khí trong xe rất yên tĩnh, cũng không có ngượng ngùng gì.
Giống như người ở bên nhau lâu rồi ngồi cùng nhau, nào sợ việc gì cũng không làm, hoặc việc của ai người đó làm, cũng an nhàn tự tại.
Kết hôn…..
Cố Phi Yên cảm thấy có chút ngẩn ngơ.
Hai người trước giờ chưa từng nhắc chuyện này, coi lúc tranh chấp ngày càng lợi hại, cũng chỉ nói giữa Cố Minh Châu và cô, không chỉ muốn cô ở bên cạnh mà anh còn vì Cố Minh Châu làm oan cô…..
Tại sao đột nhiên lại nhắc đến vấn đề kết hôn, thậm chí manh động lái xe đến cục dân chính?
Bọn họ thật sự sẽ kết hôn sao?
Sau khi kết hôn, cần làm gì?
Tất cả như trước, hay sẽ có cuộc sống mới?
Nghe ý của Chiến Mặc Thần, anh và cô cũng chỉ là âm thầm kết hôn, bên ngoài vẫn chưa hủy hôn ước với Cố Minh Châu, vậy cái quang minh chính đại này có vài phần không minh bạch, cô thật sự phải chấp nhận sao?
Rất nhiều vấn đề đều không có một đáp án chính xác, nhưng đột nhiên như vậy, cô cũng rất kích động.
Coi như là ngẫu nhiên, nhưng cô cũng yêu anh năm ah!
Đã từng cho rằng anh có ơn cứu mạng với mình, cô yêu người đàn ông này cực kỳ sâu đậm, cảm thấy anh như vị thần cứu cô giúp cô thoát khỏi cảnh đau khổ tuyệt vọng.
Anh đã cứu mạng cô, cô đem cuộc đời còn lại của mình giành cho anh, có thể không chút lưu giữ.
Bây giờ, coi như biết người cứu mạng mình là Chu Tử Ngạn nhưng tình yêu của cô giành cho anh vẫn không đổi.
Cô khó mà tỉnh táo.
Cô vì cảm kích mà yêu Chiến Mặc Thần, nhưng yêu đến bây giờ, tình cảm ấy đã không chỉ là cảm kích nữa rồi.
Với Chu Tử Ngạn, cô cảm kích anh, tin tưởng anh, nhưng cũng chỉ là tình cảm giành cho anh trai, coi như chân tướng đặt ngay trước mắt, cô cũng không thể yêu Chu Tử Ngạn, chỉ là đơn thuần ngạc nhiên khi biết sự thật.
Còn Chiến Mặc Thần…..không biết từ lúc nào, trái tim của cô đã rơi xuống, không thể thu hồi lại.
Có lẽ thờ gian ở bên nhau, cô yêu anh, đã trở thành thói quen ngấm đến tận xương tủy.
Cố Phi Yên hít thở sâu.
Trái tim cô càng đập nhanh, từng chút từng chút một, giống như có người cầm búa đập nhẹ lên tim cô vậy, làm cô căn bản không thể coi nhẹ từng nhịp đập.
Nhưng, sau khi sự đập rộn lên này qua đi, cô bắt đầu bình tĩnh lại.
Cô không cần kích động quá sớm!
Cô cảm thấy đây như là âm mưu của Chiến Mặc Thần, cố ý nói cái gì mà kết hôn, làm chuyện lớn như này để dọa cô! Đáng tiếc, anh nghĩ sai rồi, cô từ nhỏ đã bị dọa vụ lớn thế rồi, còn sóng gió gì chưa gặp nữa?
Đi một bước nhìn một bước, xem anh có thể chơi trò gì!
Nghĩ như vậy, Cố Phi Yên ung dung hẳn.
Đương nhiên, cô có chút hụt hẫng, mặc dù cô không muốn thừa nhận.
Tâm sự của cô được cất giấu rất kỹ, nhưng biểu cảm trên mặt cô đều bị người đàn ông bên cạnh nhìn trúng rồi.
Tâm trạng anh rất vui, khó mà kiềm chế được.
Nếu không phải dốc hết sức khả năng của mình để kiềm chế lại, không muốn biểu cảm của mình giống như mấy bọn trẻ trâu, có lẽ anh không chịu nổi bật cười ra tiếng, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể hiệu đạt rõ tâm trạng của anh.
Trước đó, anh không hiểu tâm tư của con gái, căn bản trước đó không nghĩ đến chuyện kết hôn.
Hôm nay người con gái của anh giúp anh hạ hỏa, anh nhạy bén tìm ra ba từ quan trọng “giấy kết hôn”, bỗng nhiên rạng rỡ hẳn, tìm ra cách giải quyết vấn đề tốt nhất.
Có chuyện, anh không thể không làm, cũng không thể nói bất cứ ai, nhưng anh cố gắng làm giảm mâu thuẫn đến mức thấp nhất, dùng hành động thực tế cho cô bảo đảm.
………
Đến cục dân chính gần nhất, Cố Phi Yên cho rằng anh trực tiếp lái xe đi vào, không ngờ anh lại rẽ phải tìm quán ăn nào đó dừng xe.
Dẫn Cố Phi Yên vào quán, anh lấy ghế ra.
“Làm gì vậy, không đi lấy giấy sao?” Cố Phi Yên ngồi lên ghế mắt nhìn lên người đàn ông cao lớn.
Giọng nói vài phần chế giễu, trong lòng nói không ra sự hụt hẫng còn chọc ngoáy.
Chiến Mặc Thần không có nói rõ ý đồ gì.
Con ngươi đen sâu thẳm nhìn cô một lượt, điềm đạm nói, “Bình tĩnh không cần vội.”
Không phải anh không hồi hôi, trên thực tế anh còn hồi hộp hơn cô.
Ngộ nhỡ lãng phí thời gian, nữ nhân này không đồng ý cùng anh nhận giấy kết hôn thì làm sao?
Nhưng, khi anh bình tĩnh lại, anh phát hiện tự mình dẫn Cố Phi Yên vào cục dân chính rất không sáng suốt.
Rêu rao gây sự chú ý như vậy, khác gì thông báo thiên hạ anh đã kết hôn, Cố gia nhất định sẽ biết, như vậy kế hoạch tiếp theo của anh sẽ bị hủy hoại, anh không cho phép.
Nếu anh muốn giấu chuyện này, thì không thể hành sự như thế.
Đứng dậy, Chiến Mặc Thần gọi cuộc điện thoại, trầm giọng dặn dò, “Là tôi, Chiến Mặc Thần, cậu tìm vài người đến đây, tôi muốn lấy giấy chứng nhận.”
“Chiến, Chiến thiếu gia? Thật sự là anh? Anh muốn tìm tôi làm giấy chứng nhận gì, cái này, cái này….”
“Cậu là cục trưởng cục hành chính, tôi tìm anh tất nhiên làm làm giấy chứng nhận kết hôn rồi, không lẽ tôi tìm anh làm giấy khai sinh? Nói bớt lời, mau qua đây!”
Cục trưởng cục hành chính đáng thương có cảm giác tinh thần rối loạn, anh đương nhiên không thể ngốc thiệu cho họ nghiệp vụ của cục còn có giấy chứng nhận ly hôn, anh có chút mơ hồ hỏi, “Chiến thiếu gia, tôi không nghe lầm chứ?”
“Đúng vậy, không nghe lầm!”
“Nhưng…”
“Còn hỏi, tôi cảm thấy chức cục trưởng cục hành chính có thể đổi người làm rồi đấy, cậu nghĩ sao?”
“….Không không không, Chiến thiếu gia đợi một chút, tôi lập tức qua đấy!”
“Trong vòng phút đến địa chỉ tôi đã đưa cho anh, mọi giấy tờ tôi đều mang đủ, cận thận chút, tránh để bất cứ ai chú ý đến, nghe rõ chưa?!”
“Vâng!”
Tắt điện thoại, tâm trạng Chiến Mặc Thần rất tốt, quay về quán ăn.
Cố Phi Yên đã chọn vài món, lúc anh đang bận bịu, cô bắt đầu ăn.
Quán ăn này là quán ăn điển hình, cũng không có gì đáng nói, nhưng vị cũng không tồi, Cố Phi Yên căn bản cũng không kén chọn, ăn rất vui vẻ, Chiến Mặc Thần bước vào, cô còn có tâm trạng chào anh, “Anh cũng ăn một chút đi.”
Chiến Mặc Thần vui vẻ ngồi xuống, nhìn cô ăn mà không uống canh, còn gọi thêm bát canh đặt bên cạnh cô.
“…..” Cố Phi Yên chưa từng được hưởng đãi ngộ như này, ngạc nhiên ngẩng lên nhìn, đột nhiên bị ánh mắt của anh dọa cho, làm cô nổi da gà.
“Uống chút canh.”
“…..Oh.” Cố Phi Yên cầm bát canh lên uống, phát hiện Chiến Mặc Thần đang nhìn cô, đột nhiên không nhịn được mở miệng, “Chiến thiếu gia, anh không phải sáng nay quên uống thuốc chứ.”