.
Thôi xong rồi, cô ấy làm sao quên được việc này cơ chứ? Ảnh Hồ cái thứ này chỉ là trêu ghẹo,cô lúc trước, “ không bảo vệ được chữ tín” rồi, lần này khẳng định là không có cái lời tốt đẹp rồi.
Quả nhiên........
[ Lần này, ba lần thù lao, đêm nay hoàn thành việc sẽ trả tiếp]
Cố Phi Yên “..........”
Không có cách nào,người ở cùng dưới một mái nhà không thể không cúi đầu,cô cam chịu số phận, tay để trên màn phản quang gõ khua [ được rồi, anh nhanh chóng đưa để tôi kiểm tra, việc của tôi làm xong rồi, mới có tâm trạng để trả tiền thù lao cho anh.]
[ Như cô mong muốn]
Ảnh Hồ làm việc rất bài bản, cũng rất có năng suất.
Nhẫn nại đợi chờ,Cố Phi Yên không thể nhận được tin tức của Ảnh Hồ, nhìn anh ta gửi cho cô cái địa chỉ, Cố Phi Yên cau mày,suy nghĩ, Cô luôn cảm thấy địa chỉ này trông rất quen.
Tại căn biệt thự Đế Vân Sơn
Cô hình như đi qua rồi, là lúc nào nhỉ?
Đúng rồi, đó là căn biệt thự của Du Diễm Phong, không thì là ở đâu nhỉ?
Ý thức được liền kiểm tra trong mục thông tin điện thoại, Cố Phi Yên chán chường nhìn tên của Du Diễm Phong, thở dài, tên khốn này cũng là một kẻ đáng thương,không biết ở Nam Phi Đào kim cương thế nào rồi, khi nào có thể về nước.
Thật đáng thương!
Nhưng, lúc bản thân rất bi thảm, nghĩ muốn có một người còn bi thảm hơn mình, không có từ ngữ nào có thể diễn tả nổi, tâm trạng vừa tốt được một chút.
Vưa cảm thán, Cố Phi Yên vừa suy nghĩ xem làm thế nào để đến Đế Vân Sơn, không phát hiện ra bản thân không cẩn thận dùng tay gọi điện thoại.
Hàng ngày đi đến biệt thự Đế Vân Sơn, rất không có sự tính toán.
Ở đó không có xe bus, để đi vào được khu Đế Vân Sơn chỉ có thể đi đi bộ, hoặc là gọi xe....... Cô là một người đáng thương nghèo túng, ăn một chút đồ ngon cũng không nỡ, thì làm sao có thể tình nguyện ngày ngày gọi xe được chứ, đó không phải là đốt tiền ư?
Nhưng,nhưng thật sự muốn dựa vào đôi chân này đi, không nói đối với thể lực thì đây là thử thách cực đại, cái lòng dùng dũng cảm của cô không có, thật sự rất sợ ma quỷ,thật sự không muốn nếm thử cảm giác lãng mạn của đêm đen đi ở trong đường núi rừng.
Nghĩ nửa ngày, Cố Phi Yên cũng không nghĩ ra được cách gì để đến đấy.
Đang ở lúc này, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại kêu lên làm đứt mạch suy nghĩ của cô.
Cúi đầu xuống xem, là Du Diễm Phong.
“Alo.” Cố Phi Yên kinh ngạc nghe điện thoại, “ anh về nước rồi, tự nhiên làm sao lại muốn gọi cho tôi vậy?”
“ tôi còn đang muốn hỏi cô đây,Cô không có việc gì tự nhiên lại gọi cho tôi, có phải là nhớ tôi rồi không? Lại còn bị cô nháy máy nữa, có phải là cô ngại, xấu hổ rồi ư? Nhưng, trong mục ghi nhớ không thể làm giả được, cô không ở trước mặt tôi thì thật là ngại quá, hahahaha.....”
Cố Phi Yên “.............”
Nhìn mục ghi nhớ, hình như đúng là cô đã gọi điện thoại cho Du Diễm Phong trước.
Suy nghĩ xong thì cô biết rồi, hơn nữa vừa xong là không có khoá máy gì cả, vô ý mới gọi điện thoại cho anh ta, nhưng cũng thật tốt.
Cố Phi Yên hỏi, “ anh bây giờ đang ở đâu?”
Nói không chừng, khéo về nước rồi?
“Bổn thiếu gia vừa mới về nước, bây giờ đang ở sân bay, haha, Tiểu Yên Yên thật sự là có thần giao cách cảm tới tôi nha, chân tôi vừa mới chạm tới đất Kinh Thành này đã nhận được điện thoại niềm nở nhiệt tình của cô rồi, ông đây rất vui!”
Tiểu Yên Yên cái quỷ gì chứ?
Niềm nở nhiệt tình cái quỷ gì chứ?
Thôi, không tính toản với tên khốn đấy nữa.
“Du thiếu gia, tôi không phải còn nợ anh đêm sao, hay là,từ đêm nay tôi bắt đầu trả nợ.” Cố Phi Yên chỉ cảm thấy bản thân đã bắt được một thanh niên khoẻ mạnh miễn phí, trong lòng cô vui sướng, vì nói phục vụ Du Diễm Phong, nên giọng nói cũng rất ngọt, “ tôi ở gần Quốc Tế Đế Cảnh, anh qua đây đón tôi đi.”
“Cô dạo này thế nào rồi, giọng nói làm sao lại ỏn ẻn nói ngọt như vậy, dạo chết người mất!”
“.......... hahaha.” Hít một hơi thật sâu, Cố Phi nhẫn nhịn trong lòng phát ra lửa, lấy lại giọng bình thường, “ Du thiếu gia, anh có đến hay không?”
“Cô cầu xin tôi!” Du Diễm Phong tâm trạng tất tốt, bắt đầu trêu trọc cô, “ Cô nếu như cầu xin tôi, nói không chừng tôi đến đón cô đó. Phải biết, bổn thiếu gia hôm nay về nước, rất nhiều người đã hẹn gặp tôi, thời gian của tôi rất quý giá đó!”
Cố Phi Yên không thể nhịn nổi được nữa, nói lớn trong điện thoại, “ Du Diễm Phong, anh có đến đón tôi hay không?!”
“Tiểu Yên, cô rất hung dưng với tôi.”
“ nói, có đến hay không?”
“......... đến.” Giọng nói của Du Diễm Phong rất oan ức.
Tắt điện thoại, Cố Phi Yên yên tâm rồi.
“ các chất đo lường sắt,sớm không thể thành thật như vậy được.” Với điện thoại ngờ vực một câu, Cố Phi Yên nhẫn nhịn không để lộ ra.
...........
Cố Phi Yên trông chờ mỏi mòn, cuối cùng, ánh mắt nhìn thấy một chiếc xe ở cô không xa đang đi chầm chậm lại, chiếc xe ấn còi inh ỏi.
“Hey!” Vây vẫy tay, gió đánh rơi xuống chiếc kính đen trên mặt của Du Diễm Phong. Vẻ mặt đẹp trai anh tuấn với nụ cười rạng rỡ, vẫy vẫy tay gọi cô, “ Tiểu Yên, ở đây!”
Cố Phi Yên không thể chịu nổi cũng để lội ra nụ cười rất tươi, vẫy tay lại với anh ta.
“ tặng tôi ư?” Vừa mới lên xe, Du Diễm Phong hai mắt long lanh,lấy bông hoa hồng trong tay của Cố Phi Yên,hôn lên bông hoa tươi mềm mại, cảm động nhìn cô, “ tôi biết cô yêu tôi, cảm ơn cô, bảo bối.”
Cố Phi Yên “........”
Trước kia không cảm thấy tên khốn này bỉ ổi khốn nạn, lần đầu tiên gặp mặt, nhìn thấy anh ta diện dạo đẹp trai anh tuấn, ánh mắt lạnh lùng lưu chuyển.thái độ hung hăng làm càn làm bậy, còn cho rằng anh ta có lòng dạ độc ác, tấm lòng gian xảo dối trá. Bây giờ........ thật sự không có mắt nhìn rồi!
Một bên muốn đi đến biệt thự Đế Vân Sơn, Cố Phi Yên không tính toán đến chuyện hoa hồng bị cướp mất, đẩy đẩy vào cảnh tay của Du Diễm Phong, thúc giục, “ được rồi, đi thôi, đến nhà của anh.”
“ đi thẳng đến nhà tôi.”
“Ừm.”
“ cô tự nhiên làm sao lại đối với tối nhiệt tình như vậy, không thể có âm mưu gì chứ?”
“...........” Cố Phi Yên nhíu mày, “ tôi còn có âm mưu gì chứ.không thì là hôm nay gọi nhầm điện thoại cho anh, nhầm thì cứ nhầm đi?”
“ cô không phải là có hứng thú với tôi rồi, muốn làm người phụ nữ của tôi?” Du Diễm Phong nghĩ đến một điều có thể.
Suy nghĩ, còn có một chút chủ động rồi!
“Không muốn.” Cố Phi Yên dứt khoát lắc đầu.
“Tại sao?”
“Anh không phải là mẫu người tôi thích.”
“Vậy tại sao hôm nay cô nhất định muốn gặp tôi?”
“Vì muốn sớm trả nợ cho anh, sớm phân rõ mối quan hệ với anh.”
“.........” Du Diễm Phong không nói nên lời. “Haizzzz, biết cô là một người không có lương tâm.”
“Anh biết là tốt rồi.”
Cố Phi Yên lè lưỡi ra, xông đến Du Diễm Phong làm mặt xấu, doạ cho anh ta đến nỗi tay run. Chiếc xe rất nguy hiểm không phi đến đối diện với chiếc xe đang đi, cô cười lớn, mái tóc đằng sau bay phất phới và tâm trạng của cô giống như là tuỳ ý muốn làm gì thì làm.
..........
Chiếc xe đi nhanh trên đường, đến khu ngoại thành thì đi với tốc độ bình thường.
Thời gian không ngắn, nhưng bởi vì trong lòng có chuyện, Cố Phi Yên không chỉ không có cảm giác thời gian dài, lại ngược lại cảm thấy vừa mới nhắm mắt thôi đã đến cửa khu biệt thự của Du Diễm Phong rồi. Trong lòng dần dần lo lắng hồi hộp.
Xuống xe, cô vừa muốn đi trước, đột nhiên Du Diễm Phong kéo lấy tay áo cô.