.
“Thật sự là như vậy sao?”
“Đương nhiên!”
“Có hận tôi chứ?” Chiến Mặc Thần châm điếu thuốc,kẹp ở giữa ngón tay nhưng không có hút, “ có phải tối ngày hôm đó không.....?”
“Không phải nhắc đến tối hôm đó nữa, tôi không muốn nghe.” Lên tiếng cắt ngang lời nói của Chiến Mặc Thần, trong mắt Cố Phi Yên để lộ ra một chút sự bối rối và yếu đuối,cô hầu như không có suy nghĩ gì cả, tắt luôn điện thoại.
“Bíp bíp bíp....” một âm thanh vang lên bên tai, Tinh thần của Chiến Mặc Thần ngưng lại.
Anh lại gọi điện tiếp, nhưng gọi vài lần, đầu dây bên kia không có người nghe,ánh sáng cháy trong đôi mắt kia dần bị lụi tắt, cuối cùng lại biến thành sâu thẳm như mực.
Chiến Mặc Thần đi ra ngoài cửa, Giang Đào hỏi, “ Chiến Tổng, bây giờ bố trí xe để quay về biệt thự chứ ạ?”
“Không cần, tiếp tục họp trước đã.”
“Cố Tiểu thư ở đó.......”
“Buổi tối tan làm bình thường.”
“Vâng.” Giang Đào vui vẻ đáp lại.
Mấy ngày nay Chiến Thiếu Gia đều ở công ty làm đến tận đêm khuya,sáng sớm mới quay về biệt thự, bỗng nhiên mấy hôm nay đều quay về đấy, nhưng lại không nói một câu nào với Cố Tiểu thư, quay về rồi cũng đợi không quay về.
Bây giờ Chiến Thiếu gia nghĩ thông rồi, tình nguyện cùng với Cố Tiểu thư khai thông rồi,anh ấy cũng có thể ít lo lắng hơn chút.
Quăng điện thoại lên trên giường, Cố Phi Yên trốn đi lên sân thượng, dường như điện thoại như là nước lũ với thú dữ vậy.
Tiếng chuông điện thoại của cô nghe rất khoan khoái vui vẻ, tâm trạng cũng rất phức tạp, đợi tiếng chuộng điện thoại không kêu nữa, trong lòng cô lại càng thêm sự tồi tệ, cô cũng không biết bản thân mình làm sao nữa.
Quay về lại phòng, Cố Phi Yên ôm đầu gối ngồi trên tấm gỗ,ngồi ngẩn ngơ, suy tư.
Nói hận,nhưng lại không ghét cay ghét đắng.
Chiến Mặc Thần âm thầm lặng lẽ vì cô làm rất nhiều chuyện, Viên Tiến cũng đều xử lý xong rồi, biết được thông tin này, đầu tiên cô gọi điện tìm anh ấy để xác nhận, cũng có một chút lo lắng cho anh ấy,......... từ trong lời nói của anh ấy nghe được câu trả lời chắc chắn, tâm trạng của cô rất phức tạp.
Nói yêu,lý trí của cô cũng biết bản thân không thể yêu được.
Cô không phân biệt rõ Chiến Mặc Thần rốt cuộc để cô ở một vị trí gì vậy, lúc đối tốt với cô, rất tốt, lúc không tốt,anh như là để cô trở thành một công cụ để sinh lòng thú tính vậy, không có một chút tí tí thương xót đối đãi với cô cả.
Mấy ngày nay cô rất là mâu thuẫn.
Cô hiểu được tính cách của Chiến Mặc Thần, hôm nay cô gọi điện thoại, buôit tối anh ấy hơn nửa có thể về để tiếp tục nói nốt vấn đề này,anh ấy không thích bỏ dở dang,cho dù là việc này không đáng nói.
Mà cô,bị vây hãm ở đây, chỗ nào cũng không đi được, trốn tránh cũng không được, chỉ có thể gặp mặt anh ấy.
Nghĩ đến đây, Cố Phi Yên lại có chút hối hận rồi.
Nếu như cô có thể trốn đi thì tốt rồi.
Trong lòng cô đang xoắn xuýt lại,nhưng, điều cô không nghĩ đến lại là, cái thời cơ rời đi của cô rất nhanh bày ra trước mắt cô rồi.
........
“Tôi là mẹ của Chiến Mặc Thần, cháu có thể gọi ta là Chiến phu nhân.”
“Chiến phu nhân, xin chào. “
“Ừm......” người chăm sóc của Chiến Phu nhân đang ngồi trước mặt Cố Phi Yên. Ánh mắt xoi mói nhìn Cố Phi Yên không chừa chỗ nào, trong ánh mắt có sự không thích rõ ràng, “ cháu là nhị tiểu thư nhà Cố Gia.”
“Vâng.” Cố Phi Yên gật đầu.
“ mấy ngày nay, cháu đều ở trong căn biệt thự của con trai ta.”
Cố Phi Yên mỉm cười nhẹ, “ không phải ở mà là bị giữ lại ở đây ạ.”
Cô cũng có chút hơi khó chịu, bị Chiến Phu nhân nhìn,chịu không nổi mới ấu trĩ muốn làm rõ, không phải cô dính vào đứa con trai quý báu của bà ấy không buông tay ra, mà là anh ấy không buông tay cô ra.
“Ồ?” Chiến Phu nhân không ngờ rặng có thể nghe câu trả lời như vậy, ánh nhìn dần dần lạnh, “ ý của cháu là, cháu bị ép buộc, chứ không phải trong lòng tình nguyện?”
Cô Phi Yên cắn môi cười nhẹ, không nói gì.
“Vậy cháu có muốn đi hay không?”Chiến phu nhân với đôi môi mỏng màu đỏ đậm,khí thế tràn đầy nói, “cháu đã nói là cháu bị ép buộc, vậy để ta đưa cho rời đi, cháu không thể nói chữ “không” chứ.”
“Cháu đương nhiên là muốn tìm cũng tìm không thấy.”
Hầu như không có suy nghĩ gì cả, Cố Phi Yên trả lời lại luôn.
Đợi cô ngồi lên xe của Chiến Phu Nhân,cô mới lấy lại được tinh thần, cô thật sự rời khỏi biệt thự của Chiến Mặc Thần.
Đến vào một ngày trời mưa,đi cũng vẫn là một ngày mưa.
Mưa rơi nặng hạt, rơi xuống những chiếc lá “ lách tách lách tach.”
Giữa khu rừng,không khí rất thanh mát.
Có thể là tư tưởng vì muốn làm khó người khác, Chiến Phu nhân cố ý để tài xế mở cửa xe để Cố Phi Yên ngồi bên cạnh,còn hỏi, “ ta ngồi xe có chút say xe, cho nên thích mở cửa sổ cho thoáng, Cố Nhị tiểu thư không có ý kiến gì chứ?”
“Không đâu ạ.” Cố Phi Yên cười nhẹ nhàng,nhìn ra bên ngoài cửa sổ.”
Cô cũng không hỏi, nếu như Chiến Phu nhân muốn thoáng khí tại sao lại không mở cửa bên phía tài xế ngồi, lại muốn mở cửa ghế sau, còn là bên cạnh cô.
Không phải chỉ là mưa dầm thôi sao, không có gì to tát cả.
Mưa to tạt vào mặt, tạt lên người,gió thổi vào bên trong làm tóc Cố Phi Yên rối loạn lên, hai tay cô ôm cánh tay,chỉ cảm thấy cơ thể dường như có luồng không khí lạnh vào, để cô có chút lạnh.
Nhưng, cho dù là như vậy, cô cũng không dựa vào giữa một chút, càng không nói muốn đóng cửa sổ lại.
Chiến Phu Nhân không có ý muốn đưa Cố Phi Yên về đến nhà.
Chiếc xe đi đến chân núi, bà ấy cười ấm áp và hỏi, “ Cố tiểu thư, không biết cô muốn đi đâu, để cô ở chỗ này có phải là có chút không thuận tiện không?đợi lát nữa tôi phải đi đến nhà Tôn Gia thăm Ngọc Kiều con gái của họ rồi, cô ấy là con dâu vừa ý mà tôi đã chọn, cô ấy bị bệnh rồi, tôi cũng rất lo lắng. “
Cố Phi Yên lắc đầu, “ không có không thuân tiện gì đâu ạ, tìm một chỗ bến xe bus rồi để cháu xuống là được rồi ạ.”
Ý của Chiến Phu nhân rất rõ ràng, cô cũng không thể mặt dày đi nhờ tiếp được.
“Vậy được.”
Từ trên xe bước xuống,nhìn Chiến phu nhân ngồi trong xe nghênh nganh rời đi,trong mắt Cố Phi Yên có chút chua sót,trong lòng có chút ảo tưởng không thực tế,bây giờ càng ngày càng cảm thấy nực cười.
Cô và Chiến Mặc Thần,thật sự là không có khả năng.......
Khu biệt thự Đê Vân Sơn cách thành phố rất xa, Cố Phi Yên chuyển hai lần xe bus, hai lần tàu điện ngầm..... đợi lúc cô về đến quán bar, trên người vừa nóng vừa lạnh, người cũng có chút mơ hồ.
Cơ thế rất khó chịu, làm việc gì cũng đều không có sức lực, cô đổ nước khoáng vào nửa bình nhỏ của mình, rồi nằm lên giường,đi ngủ lúc trời tối mò.
........
Chiến Mặc Thần về đến biệt thự, việc đầu tiên là hỏi người làm, “ cô ấy đang ở đâu?”
“Cố tiểu thư, cô ấy, cô ấy,........” người giúo việc nói lắp ba lắp bắp, nói cũng không nói ra được nguyên do.
Chiến Mặc Thần trong lòng tức giận, “ Cô ấy đang ở đâu, có phải là xảy ra cái gì rồi không?”
“Là phu nhân, phu nhân hôm nay đến đây, đưa Cố tiểu thư đi rồi, tôi cũng không dám ngăn cản bọn họ, thì........” người giúp việc rủ xuống, sợ hãi.
Chiến Mặc Thần nhing bộ dạng anh ta sợ hãi, nghĩ đến bản thân lần này rõ ràng đã giấu rất cẩn thận, nhưng rất nhanh bị lộ thông tin ra,phút chốc nghĩ thông cái mấu chốt.
Giọng nói của anh vô cùng lạnh, “ anh chỉ là không ngăn cản,hay là làm việc mật báo tin tức, bản thân anh biết! Anh bị sa thải, bây giờ hãy rời khỏi đây cho tôi.”
“Chiến thiếu gia......”
“Lập tức.”
“Là phu nhân bảo tôi báo cáo lại tình hình của anh cho bà ấy, tôi cũng không có cách nào cả.” Người giúp việc quỳ xuống, mặt đau khổ van xin, “ cậu nếu như sa thải tôi,thì tiền học phí của con trai tôi tôi đều không thể làm được. Tôi........”
“Đã như vậy,anh có thể để bà ấy thu nhận và giúp đỡ anh,tôi nghĩ bà ấy có thể rất đồng ý đó.” Chiến Thiếu gia lạnh lùng nhìn lướt qua người giúp việc đang khóc lóc, anh ấy một lời cũng không dám nói ra, tất cả những suy tư nỗi sợ hãi đều bị lộ ra.
Không đợi Giang Đào bố trí xe, Chiến Mặc Thần bước lớn đi ra ngoài cửa, mở cửa xe maybach, tự mình lái xe nghênh ngang bỏ đi.