“Chân của anh cũng chẳng phải thanh gỗ, sao có thể đá một cái mà bị gãy ngay được?” Tư Mã Ngọc Thanh nói.
Chị dâu họ cả rất xót con trai, nghe cậu bé nói vậy thì tức giận nhảy dựng lên tát Tư Mã Ngọc Thanh một cái nói: “Con cháu nhà họ Tư Mã đúng là thô lỗ, vô giáo dục.
Nếu chân của Hào Giác nhà tao thật sự bị gãy, tao cũng sẽ đánh gãy chân của mày.”
Khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu của Tư Mã Ngọc Thanh lập tức hiện ra dấu của năm ngón tay đỏ tươi, cậu bé khóc òa lên.
Lục Sênh Hạ cảm thấy bất bình thay em trai, cô bé giơ tay lên đánh về phía chị dâu họ, khiến chị ta choáng váng.
“Lục Sênh Hạ, cô cũng không biết lớn nhỏ như nó à?”
“Mọi người ở đây đang chơi vui vẻ, con trai của chị lại tới phá rối, còn cắn người.
Nó bị đá cũng phải thôi.
Chị không phân rõ phải trái, trắng đen đã đánh em họ tôi.
Cái tát này, tôi trả lại cho chị đấy.” Lục Sênh Hạ căm phẫn nói.
Lục Kiến Dao chà chà bàn chân nhỏ: “Anh họ cướp người máy của chú Ngọc Thanh, còn cắn chú ấy nữa.
Lục Hào Giác là đứa trẻ không ngoan, không nghe lời.
Chúng ta đừng chơi với anh ấy nữa.”
Lục Hào Giác vừa khóc vừa nói: “Nó chỉ là một người ngoài, dựa vào đâu mà cướp quà năm mới của chúng ta.
Rõ ràng chỉ con cháu nhà họ Lục chúng ta mới được chơi món đồ chơi này.”
Chị dâu họ cả cực kỳ tán đồng với lời nói của con trai: “Hào Giác nói rất đúng, Tư Mã Ngọc Thanh chỉ là một người ngoài, vốn dĩ không nên tới nơi này.
Nếu không phải nể mặt Kiến Nghi, sáng nay chúng ta đã đuổi nó ra ngoài rồi.
Bây giờ, thằng bé này còn ngang ngược như vậy, đúng là quá đáng.
Tôi đi tìm bà cụ Lục phân xử.
Tôi sẽ không để yên chuyện này đâu.”
Chị dâu họ cả nổi giận đùng đùng bảo hai người bảo mẫu đỡ con trai đi về phía Vọng Giang Các.
Lục Sênh Hạ vung tay lên: “Chúng ta cũng đi tới đó, tránh để chị ta thêm mắm dặm muối, nói hưu nói vượn với bà nội.”
Trong Vọng Giang Các, đám con dâu đang nói chuyện phiếm với bà cụ Lục.
Lục Vinh Hàn và nhóm em trai thì đang ở trong phòng chơi tú lơ khơ.
Chị dâu họ cả vừa tới đã nói ngay: “Bà à, bà xem thằng bé nhà họ Tư Mã này đi, nó giành đồ chơi với Hào Giác, còn đá làm chân thằng nhỏ bị thương.”
Lục Hào Giác ở bên cạnh cũng phối hợp với mẹ mình khóc òa lên.
Bà cụ Lục và Hoa Hiền Phương liếc nhìn nhau.
Cô bảo người giúp việc đưa hoa quả cho Lục Hào Giác ăn và hỏi: “Hào Giác, cháu nói cho thím biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Để tôi nói cho.” Lục Sênh Hạ dẫn bọn nhỏ đi vào.
“Lúc đầu, bọn tôi đều lần lượt rút thăm, chuẩn bị chơi trò bánh xe ma thuật.
Lục Hào Giác đột nhiên chạy tới quấy rối, không cho Tiểu Quân và Ngọc Thanh chơi.
Nó nói rằng hai đứa nhỏ này không phải người nhà họ Lục, không có tư cách chơi.
Tiểu Quân rất biết điều để Hào Giác rút thăm trước, kết quả nó rút được số , Tiểu Quân rút được số xếp trước nó.
Lục Hào Giác lại khăng khăng đòi đổi thăm với Tiểu Quân, còn nói người không phải họ Lục thì đều phải xếp sau.
Sau khi bị bọn tôi nói cho thì nó lại đi tìm Ngọc Thanh gây sự.
Thằng bé không thèm để ý tới Hào Giác, tự đi rút thăm thì lại rút được số .
Hào Giác ngăn ở trước bánh xe ma thuật không cho Ngọc Thanh chơi, thằng bé kéo nó ra và quay bánh xe.
Kết quả Ngọc Thanh quay được người máy.
Hào Giác nói người máy phải là của nó, xông tới cướp đồ của Ngọc Thanh, còn cắn thằng bé nữa.
Ngọc Thanh bất đắc dĩ mới đá Hào Giác.”
Cô bé nói xong thì nhìn chị dâu họ cả với ánh mắt căm phẫn: “Chị dâu họ vừa nghe con trai bị Ngọc Thanh đá đã tát thằng bé một cái, khiến nó đau phát khóc.”
Chị dâu họ bĩu môi: “Thằng bé nhà họ Tư Mã này là em họ của cô, đương nhiên cô phải che chở cho nó rồi.”
Chị ta ôm bả vai con trai: “Hào Giác, con nói cho mẹ biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Lục Hào Giác khịt khịt mũi: “Vốn dĩ đây là quà mừng năm mới của con cháu nhà họ Lục chúng ta.
Vì sao Tư Mã Ngọc Thanh, thằng nhỏ người ngoài này lại muốn cướp đồ của bọn con? Thằng bé này còn cực kỳ hung ác, ngông cuồng muốn đánh con.”
“Không phải do cậu muốn cướp người máy của người ta sao? Dù Ngọc Thanh không quay được thì chưa chắc đã tới lượt cậu.” Lục Sênh Hạ tức giận lườm Lục Hào Giác một cái.
“Tôi là số , nếu không có bọn họ thì tôi chính là người đầu tiên quay bánh xe ma thuật.
Tôi nhất định có thể quay trúng người máy.” Lục Hào Giác quay về phía Lục Sênh Hạ làm mặt quỷ.
Chị dâu họ cả tỏ ra bất mãn, chị ta chỉ có một đứa con trai bảo bối nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.
Từ nhỏ tới lớn, chị dâu họ cả chưa bao giờ động đến cậu ta dù chỉ một cọng lông tơ.
Ấy vậy mà Tư Mã Ngọc Thanh lại đá nó một phát, chị ta xót muốn chết, thật sự muốn đánh chết cậu bé.
“Đây vốn là bữa cơm đoàn viên của nhà họ Lục chúng ta, anh cả lại đem thằng bé người ngoài về.
Tới rồi thì cũng thôi đi, đã là người ngoài lại còn vô giáo dục, ngang ngược…”
Hoa Hiền Phương đang bưng chén trà định uống, nghe câu nói dở dang của thím họ, cô đặt mạnh chén trà xuống bàn.
Một tiếng ‘rầm’ vang lên, chị dâu họ cả sợ phát run, tất cả những câu nói phía sau đều nuốt ngược vào trong cổ họng, không dám nói tiếp nữa.
“Trẻ con cãi nhau là chuyện bình thường, người lớn như chị dính líu vào làm gì, như thế còn ra thể thống gì nữa?”
“Đúng thế.” Thím hai tiếp lời.
“Ngọc Châu à, trẻ con không hiểu chuyện nên khó tránh khỏi sẽ xảy ra tranh chấp.
Bọn chúng sẽ có cách riêng của mình để giải quyết.
Cháu là người lớn mà lại tham gia vào chuyện này thì sẽ càng làm to chuyện hơn thôi.”
“Hào Giác là đứa cháu độc nhất của ông cả dòng họ này.
Nếu nó có mệnh hệ gì thì ông cả nhà chúng ta trên đời có linh thiêng cũng sẽ không yên tâm.” Chị dâu họ cả tức giận nói.
Hoa Hiền Phương bật cười nói: “Chị dâu, nếu nói như chị thì bốn đứa con gái của chị đều không phải máu mủ của ông cả rồi?”
“Con gái có thể sánh với con trai sao?” Chị dâu họ lẩm bẩm.
“Ở nhà họ Lục, nếu con gái kén người ở rể thì cũng coi như nối dõi tông đường cho nhà ta.
Sao qua miệng chị thì chúng lại chẳng được coi là con cháu của ông cả?” Hoa Hiền Phương phản bác.
“Dù nói thế nào thì nhà họ Lục luôn lấy đàn ông làm chủ.” Chị dâu họ chép miệng.
“Hơn nữa, Tư Mã Ngọc Thanh là cháu trai của Tư Mã Ngọc Như, chẳng phải cô và bà ta bất hòa với nhau sao? Sao giờ bà lại nói giúp cháu trai của Tư Mã Ngọc Như vậy?”
“Người lớn là người lớn, trẻ con là trẻ con.
Sao có thể gộp hai thành một được?” Hoa Hiền Phương nói với giọng nghiêm túc.
“Tôi không xen vào chuyện chị nuông chiều con trai mình nhưng chị cũng đừng mong rằng nhưng đứa trẻ khác sẽ nhường nhịn nó.
Tôi bảo bố đưa Tư Mã Ngọc Thanh về đấy, đám nhỏ trong nhà này đều hòa đồng với thằng bé.
Cho tới bây giờ chúng chưa từng xảy ra tranh chấp nào cả.
Năm nay, bố mẹ nó đều ở Nhật Bản nên không thể ăn tết cùng thằng bé được.
Vì thế tôi mới bảo bố đưa nó về đây chơi cùng đám trẻ con trong nhà.”.
truyện teen hay
Tư Mã Ngọc Thanh duỗi tay ra: “Chị gái xinh đẹp, chị xem anh ấy cắn tay em chảy máu rồi.”
Hoa Hiền Phương vội bảo người giúp việc lấy hòm thuốc tới, sau đó cô rửa vết thương và bôi thuốc cho cậu bé.
Kiến Dao đột nhiên lên tiếng: “Anh Hào Giác là người xấu, chúng con không muốn chơi với anh ấy.”
Lục Hào Giác nghe thấy vậy thì bật khóc: “Thím là người bất công, là người quản lý nhà họ Lục thế mà thím lại thiên vị người ngoài.
Mỗi năm đám trẻ con chúng tôi đều rất mong được chơi trò chơi bánh xe ma thuật.
Rõ ràng đó chính là quà tặng cho con cháu nhà họ Lục, giờ lại để người ngoài cướp mất.
Chúng tôi không thể nào chơi vui được.”.