Đầu năm.
Thay vì đi chúc tết họ hàng, hai vợ chồng An Vy làm tổ ở nhà, mãi đến mùng bốn Tết mới lết xác đến nhà chồng họp họ.
Nhà bố chồng cô có ba anh em ruột và bảy người anh em họ, trong đó bố chồng cô là người đứng đầu dòng họ, bên dưới có hai chú ruột giúp ông quản lý công ty.
Lúc trước An Vy còn thầm nghĩ người nhà giàu thật phung phí tiền của, gia đình có mấy người mà xây cái nhà to ơi là to, có ở cũng chẳng hết được.
Bây giờ cô mới biết có lẽ xây to thế là để những dịp hội họp thế này đây.
Trái với năm trước chỉ có thể làm người vô hình phải tranh thủ từng chút để lo cơm nước cho Đình Phong, bây giờ An Vy trở thành đối tượng quan tâm của các chú các thím và mấy chị em họ trong nhà chồng.
Tuy cô ứng phó khá trôi chảy nhưng Đình Phong không muốn cô mệt nên gọi cô lên phòng nghỉ.
Cô lo lắng hỏi anh:
- Anh làm thế bọn họ có đánh giá anh không? Có vì thế mà chuyển sang đối đầu với anh không?
Thực ra cô không thích nói chuyện với những người họ hàng này cho lắm.
Trước khi anh gặp tai nạn cô không rõ những người kia đối xử với anh như thế nào, nhưng sau khi anh nằm liệt giường, bọn họ dường như quên mất sự tồn tại của anh mà cật lực lấy lòng Đình Hùng, người hầu trong nhà cũng bận rộn đến mức không thể đưa cơm cho anh, cuối cùng An Vy tự thân vận động mới lấp đầy cái bụng của cả hai.
Tết nhất nhà người ta đầm ấm vui vẻ, Tết của bọn cô lại như ăn mày ngoài đường.
Sau này bố chồng cô biết được đã đuổi hơn nửa số người hầu kia đi thì tình hình mới cải thiện.
Chỉ là cô cảm thấy con người không nên có quá nhiều kẻ thù, có thể không dùng bọn họ nhưng cũng đừng biến bọn họ thành mũi dao đâm ngược lại mình.
Đình Phong để cô ngồi xuống giường mình, lặng lẽ xoa bàn tay đã đông cứng vì lạnh của cô.
- Không cần lo lắng, dù anh có ngã xuống anh cũng sẽ kéo bọn họ làm đệm thịt cho mình.
- Ồ.
Thấy vẻ mặt cô bình thản không nhìn ra chút cảm xúc gì, anh nhíu mày, khẽ nâng bàn tay cô lên rồi hôn nhẹ lên đó, giọng nói sắc bén:
- Không tin anh hả?
- Tin chứ.
An Vy gật đầu như giã tỏi, anh thật sự rất đáng sợ, chỉ cần còn một hơi thở anh cũng có thể gượng dậy và xây dựng lại đế chế của mình.
Mà có thể làm vậy ngoại trừ trí thông minh trời ban còn có sự nhẫn nại, nỗ lực chớp lấy từng cơ hội một, chưa đến phút cuối chưa từ bỏ của anh.
Nhìn thấy ánh mắt sùng bái của cô, tâm trạng của Đình Phong rất tốt, anh nhéo má cô mấy cái rồi dặn cô cứ nghỉ ngơi ở trong phòng, anh sẽ đối phó với mấy người kia giúp cô.
An Vy ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của anh.
Sau khi anh ra ngoài cô lập tức nằm lên giường cuộn chăn bọc kín người.
Có thể bận rộn quá lâu lại không có thời gian nghỉ ngơi đầy đủ nên dạo gần đây cô ngủ rất nhiều, cứ có cơ hội là ngủ.
Một giấc ngủ này kéo dài đến tận buổi trưa mới tỉnh, cô dụi mắt mấy cái rồi bước vào nhà tắm sửa sang lại quần áo với tóc tai một chút mới đi ra ngoài.
Cô mới mở cửa ra đã nhìn thấy mẹ chồng bị bố chồng kéo vào một căn phòng, sắc mặt cả hai không tốt cho lắm.
Biết nghe trộm người khác nói chuyện là việc xấu nhưng cô vẫn chậm chạp đi đến sát bên cửa lắng nghe.
Đối với nhà chồng của mình, tinh thần cảnh giác của cô luôn đạt mức cao nhất, ai cũng không thoát khỏi diện tình nghi của cô.
...
Lúc vợ chồng ông Đình Văn xuống nhà, An Vy đã ngồi ở bên cạnh Đình Phong, sắc mặt cô bình thản không nhìn ra điểm gì bất thường, chỉ là buổi tối về nhà cô loay hoay ở trong nhà vệ sinh rất lâu để tìm tóc của chồng mình rồi đem mẫu tóc của anh và bố mẹ chồng đi xét nghiệm.
Có lẽ vụ việc mẹ chồng cô thuê người gây tai nạn cho Đình Phong bị bố chồng cô biết được nên hai người đã xảy ra tranh chấp.
Trong lúc cãi nhau, Lê Minh Lan đã buột miệng nhắc đến mối tình đầu của bố chồng, còn nhắc đến đứa con hoang mà ông ấy đem về nhà nuôi khiến đứa con ruột của bà ấy chết thảm.
Mà đứa con hoang trong miệng bà ấy là...!Đình Phong.
Nếu những gì cô nghe được là thật thì cô cũng hiểu phần nào lý do vì sao mẹ chồng lại ghét anh đến mức muốn anh biến mất khỏi cõi đời này.
Nhưng việc bố chồng liên tục khẳng định Đình Phong là con của bọn họ cũng khiến cô rất bối rối, thế nên để chắc ăn cô dùng tất cả thủ đoạn mình có được để lấy được mẫu tóc của hai bậc phụ huynh đem đi xét nghiệm và giải quyết hiểu lầm này.
Lúc kết quả xét nghiệm đưa ra, An Vy ngu người luôn.
Đình Phong không phải con riêng của bố hay mẹ chồng.
Anh hoàn toàn không có chút quan hệ huyết thống nào với bọn họ cả!!!
Sau khi về nhà cô cứ quan sát khuôn mặt của Đình Phong mấy lượt với vẻ nghiền ngẫm sâu xa khiến anh phải hỏi cô:
- Em nhìn anh như thế làm gì?
An Vy đã có sự chuẩn bị, cô trả lời cực kỳ trôi chảy, lưu loát:
- Dạo gần đây em đọc về tướng số trên mạng, muốn nghiên cứu khuôn mặt của anh một chút.
Dứt lời, cô nâng khuôn mặt anh lên ngó trái ngó phải sau đó cười cực kỳ lưu manh:
- Người này tương lai rộng mở, vợ đẹp con ngoan nhưng vẫn phải trải qua một vài kiếp nạn nữa mới có thể an ổn.
Dáng vẻ của cô hiện tại có khác gì mấy tú bà đang kiểm hàng đâu.
Đứa này xinh đẹp, biết kỹ nghệ, có thể giữ lại câu khách.
Đứa kia nhan sắc bình thường, bán vào chợ đen đi.
- ...
Đình Phong né khỏi móng vuốt của cô, mày nhíu chặt:
- Em lại xem phim gì đấy.
Ờ, An Vy có thói quen xem phim nào sẽ nhiễm nhân vật mà cô thích của phim đó rồi bắt chước, mà Đình Phong lần nào cũng trở thành nạn nhân xấu số bị cô đem ra làm thí nghiệm.
Mặc dù bị anh nói trúng tim đen nhưng cô vẫn cô chấp không nhận, còn khẳng định lại thêm lần nữa:
- Em nói thật mà.
Nếu muốn hoá giải anh phải ăn nhiều cơm, nghỉ ngơi đầy đủ hơn.
Anh nhìn xem, giữa hai đầu mày anh đen kịt hết rồi này.
Số phận của Đình Phong và Đình Hùng đã định sẽ khắc nhau hay sao ấy mà người này tốt người kia sẽ tệ.
Lúc Đình Phong nằm viện, Đình Hùng luôn gặp may mắn thuận lợi, sau khi anh khoẻ lại, cậu ta lại quay trở về điểm xuất phát, cả ngày gặp xui xẻo không đâu.
Đình Phong vì giải quyết rắc rối cho cậu em trai mà bận đến chân không chạm đất, cả người mệt mỏi bơ phờ làm cô rất xót nên mượn cớ này nhắc anh nghỉ ngơi đầy đủ luôn.
- ...
Đình Phong phát hiện ra vợ mình có lúc rất thành thục trầm ổn, có lúc lại cực kỳ trẻ con.
Nhưng ngẫm lại năm nay cô mới hai mươi mốt tuổi, thực sự vẫn còn rất trẻ.
Thôi thì cho cô bày trò thoải mái đi, dù sao cô cũng chỉ để lộ vẻ trẻ con này trước mặt anh thôi.
- Thực ra anh biết còn một cách khác có thể hoá giải.
An Vy ngây ra nhìn anh, thấy anh bế mình vào lòng thì sửng sốt, cô theo bản năng đưa chắn trước ngực anh, tò mò hỏi:
- Cách gì vậy?
Anh không trả lời cô, chỉ cúi đầu đặt lên một cô một nụ hôn thật sâu.
Phản ứng thân thể rõ ràng thế này cô không hiểu cũng không được, lập tức đẩy anh ra:
- Anh, bây giờ là ban ngày, phải đứng đắn.
- ...
Buổi tối cô kêu anh ngủ sớm dưỡng sức, ban ngày lại kêu anh phải đứng đắn?
Sau vài giây giằng co, Đình Phong thật sự nghe lời buông cô ra, sau đó anh đi tới kéo rèm cửa sổ lại, căn phòng vốn còn vương ánh nắng đột nhiên tối đi rất nhiều, làm xong anh thản nhiên đi tới bế cô ngồi vào lòng mình lần nữa, thoải mái hôn lên mặt cô một cái thật kêu: - Trời tối rồi, có thể làm chuyện không đứng đắn rồi.
- ...
Lần này đến lượt An Vy á khẩu, ngây ngốc mặc anh dẫn dắt..