Thời Duy Hạ hàm hồ nói, sau đó cô cúi đầu, tức giận bắt đầu uống canh gà trong hộp cách nhiệt.
Nếu anh không tin cô, vậy cô có làm nhiều hơn nữa, anh cũng sẽ không tin cô, chi bằng dứt khoát tiết kiệm công sức đi!
Thấy bộ dạng tức giận của cô, người đàn ông hơi buồn cười, trên khuôn mặt vốn lạnh lẽo, xẹt qua một tia bất đắc dĩ.
Khi cô cúi đầu, tức giận uống canh gà, ngón tay thon dài bỗng nâng mặt cô lên.
Thời Duy Hạ dừng lại, một miệng chứa đầy canh gà, chu môi bóng nhẫy tức giận nhìn anh.
Nhìn dáng vẻ tức giận của cô, trong mắt người đàn ông xẹt qua một tia ấm áp, ánh mắt dừng ở dầu mỡ dính trên môi cô, giây tiếp theo..
anh nhịn không được cúi đầu, môi mỏng hôn lên cánh môi cô.
Thời Duy Hạ kinh ngạc mở to mắt, trợn mắt há hốc mồm nhìn người đàn ông nhân cơ hội cạy đôi môi cô ra, đem canh gà trong miệng cô..
một giọt không rơi, đoạt lấy tất cả!
Anh điên rồi sao, cô bón cho anh anh không uống, chờ đến bây giờ cô không cho anh uống, anh còn đoạt tới miệng cô!
Thật lâu sau..
cho đến khi canh gà trong miệng cô đều bị anh "uống hết", rốt cuộc Long Đình Dạ mới buông lỏng môi cô ra, rũ mắt nhìn cô.
Đôi mắt đen rút đi hàn ý lạnh lẽo thường ngày, nhiều hơn một tia ấm áp không rõ ràng.
"Không tồi." Anh nhấp môi nói, ánh mắt lại dừng trên môi cô như cũ.
Canh gà trong miệng cô, không giống canh gà hằng ngày anh vẫn uống, ngọt ngào hơn mấy phần..
Mà cổ ngọt ngào nhàn nhạt này, mạc danh làm anh cảm thấy thể xác và tinh thần sung sướng, hoàn toàn quên mất mười phút trước anh còn vì chuyện hạng mục bị đoạt đi mà giận chó mắng mèo không ít người.
Thời Duy Hạ chỉ cảm thấy ánh mắt anh vô cùng nóng bỏng, đặc biệt là trên đôi môi mỏng gợi cảm kia còn nhiễm ánh nước trong suốt, còn dùng ánh mắt chăm chú nhìn cô..
Tim cô vậy mà nhịn không được lỡ một nhịp, sau đó..
bỗng nhiên đập loạn không có tiết tấu.
Cô mở miệng, vội hít thở hai hơi thật sâu, lúc này mới làm tim đập chậm rãi trở lại.
Trước kia sao cô không phát hiện, ánh mắt cùng khuôn mặt người đàn ông này lại câu hồn người khác như vậy.
Cũng không biết có phải vì đáy lòng cô đã thay đổi cái nhìn với anh hay không, mà bây giờ cô bỗng nhiên cảm thấy, người đàn ông này..
có khi cũng không đáng sợ như trong ấn tượng của cô.
"Nếu anh cảm thấy không tồi, ngày mai em lại hầm cho anh.." Cô mím môi nói, không tự giác dời ánh mắt đi, không hề nhìn vào mắt anh, mà nhìn về tường kính pha lê trong suốt phía sau anh.
Tầng lầu này rất cao, cơ hồ có thể thấy phong cảmh nửa cái thành phố Nam Lục này.
Mà ở phía sau, là một một con sông dài.
Nhìn con sông kia, Thời Duy Hạ nghĩ tới những chuyện ở trên xe, không khỏi suy nghĩ nhiều một chút.
Tối hôm nay, nam ca sĩ trẻ tuổi nổi danh Tô Vũ Trạch kia, sẽ chết đuối ở con sông này.
Nếu, cô có thể cứu anh trai thoát chết, như vậy..
cô hẳn là cũng có thể cứu Tô Vũ Trạch.
Tô Vũ Trạch soạn nhạc viết lời rất tuyệt, ít nhất ở trong nước, cơ bản không có ai là đối thủ của anh ta.
Nếu, anh ta có thể giúp chính mình một phen mà nói..
Nghe Thời Duy Hạ nói, Long Đình Dạ hơi hơi nhíu mày, sau đó nhàn nhạt nói một câu.
"Loại chuyện này, giao cho người hầu đi làm là được."
Nghe anh nói, Thời Duy Hạ có chút bất mãn, cho rằng anh vẫn đang cảnh giác cô.
Khi cô muốn mở miệng nói thêm cái gì, mới phát hiện, Long Đình Dạ đang hạ mắt, nhìn đôi tay cô.
.