Không phải bởi vì anh máu lạnh vô tình, mà là vì, những phụ nữ diễm tục kia, chỉ có thể làm anh cảm thấy thật chán ghét, không có chút hứng thú nào.
Vì thế từng có không ít người cho rằng, anh phải vô tình tới mức nào mới có thể không có chút hứng thú yêu đương với bất kỳ người nào trên thế gian này.
Duy độc chỉ có Thời Duy Hạ có thể làm anh liên tục mất khống chế, mặc dù chỉ là một động tác mà thôi, lại có thể nhấc lên vạn tầng cuộn sóng trong cơ thể anh!
Điểm này, từ năm cô tuổi, sau khi trải nghiệm qua nụ hôn đầu kia ở trong phòng tắm, anh liền hiểu rõ.
Mà bây giờ, cô càng là rõ ràng xác minh điểm này.
Cô có lẽ không rõ ràng lắm hậu quả khi cô tiếp tục trêu chọc như thế, nhưng anh rất rõ ràng.
Bởi vì, anh là một người đàn ông bình thường!
Long Đình Dạ nói xong, Thời Duy Hạ lại không có chút nào sợ hãi, mà cố ý chớp chớp mắt với anh, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên dựa sát vào anh.
Chóp mũi anh tràn ra hơi thở nóng rực, phun ở trên mặt cô làm lòng cô không hiểu sao khẩn trương.
"Bằng không cái gì?"
Cô đột nhiên kề sát vào làm thân hình người đàn ông lại cứng đờ, hầu kết cũng run rẩy, mở miệng thanh âm đều mang theo vài phần không xong.
"Em sẽ hối hận!"
"Em sẽ không!" Vẻ mặt Thời Duy Hạ nghiêm túc nhìn anh, vô cùng kiên định nói.
Cô chỉ biết, nếu bỏ lỡ anh, cô mới thật sự hối hận!
Lúc này cô vô cùng kiên định, làm ngực Long Đình Dạ ngực không khỏi xung động.
Anh đè thấp hơi thở, nhấp chặt môi mỏng, dùng ánh mắt sâu không lường được gắt gao nhìn cô.
Bỗng dưng.
.
trên môi mỏng lại phủ lên một cảm xúc mềm mại.
Thời Duy Hạ nâng mặt lên, hôn lên môi mỏng đang nhấp chặt của anh.
Thân mình người đàn ông hung hăng chấn động.
.
Oanh.
.
một tiếng, tất cả ẩn nhẫn của anh, hoàn toàn sụp đổ!
Long Đình Dạ đột nhiên cúi đầu, đem cô ấn ở trên sô pha, tràn đầy ý vị xâm chiếm mà hôn cô.
.
Thời Duy Hạ chậm rãi nhắm lại hai mắt.
Bàn tay to nóng bỏng không an phận đi tới bên hông cô.
.
- - Cốc cốc!
Một trận tiếng đập cửa dồn dập tiếng đập vang lên.
Tiếng vang đột ngột làm thân thể Long Đình Dạ cứng đờ, trên mặt xẹt qua tia khó chịu.
Một tiếng Cút đang muốn thốt khỏi miệng, ngoài cửa vang lên tiếng nói của Mạc Tuỳ.
"Ông chủ, thái thái, Tô Vũ Trạch tỉnh lại rồi, muốn gặp mặt thái thái!"
Nghe thấy giọng nói Mạc Tùy, Thời Duy Hạ kinh ngạc một chút.
"Tô Vũ Trạch tỉnh rồi?" Cô vui mừng hỏi.
"Đúng vậy, thái thái, nếu cô không muốn gặp anh ta, tôi giúp cô đẩy đi.
" Tiếng Mạc Tùy tiếp tục vang lên.
"Không cần, bây giờ tôi lập tức đi gặp anh ta!" Thời Duy Hạ vội lên tiếng, khi nói chuyện liền chống thân mình muốn đứng lên.
Nhưng tay bên hông lại gắt gao giữ cô lại, không hề có ý tứ muốn cho cô rời đi.
"Phóng hỏa rồi liền muốn chạy, hử?" Thanh âm lạnh lẽo của người đàn ông bỗng dưng vang lên, tay đặt ở bên hông cô nắm thật chặt, Thời Duy Hạ có chút chịu đau hít hà một hơi.
Vừa ngẩng đầu lên, đối diện là một đôi con ngươi vô cùng lạnh lẽo.
Mà trên gương mặt tuấn mỹ, lúc này lộ ra tràn đầy khó chịu.
.
cùng tức giận.
Hay lắm, cô vì một nam ca sĩ không thân mà tính toán ở thời điểm này bỏ đi luôn?
Bộ dạng Long Đình Dạ lúc này rất đáng sợ làm Thời Duy Hạ kinh hãi một chút Giây tiếp theo cô mới nở một nụ cười gượng, thanh minh cho chính mình.
"Cái đó.
.
Em đây không phải có chút công việc muốn cùng anh ta thương lượng một chút sao.
.
".