"Hạ Hạ, chờ Long Đình Dạ hoàn toàn suy sụp anh liền đưa em xuất ngoại, giúp em liên hệ với trường âm nhạc tốt nhất, để em sống cuộc sống tự do không có phiền não."
Bỗng bị hắn nắm lấy tay, Thời Duy Hạ ghê tởm một trận, duỗi tay tránh thoát.
Hứa Mặc Trần tuy có chút kinh ngạc nhưng cũng không để ý, mà tiếp tục nói.
"Em phải biết rằng, chỉ khi Long Đình Dạ xong đời, em mới có thể hoàn toàn tự do!"
Nghe đối phương nói vậy Thời Duy Hạ lại cười cười.
Trước kia Hứa Mặc Trần vẫn luôn dùng lời hứa hẹn như vậy để lừa cô, không chỉ có như thế, hắn còn bịa đặt chứng cứ lừa cô Thời gia là vì Long Đình Dạ mới sụp đổ!
Trước kia Hứa Mặc Trần hứa hẹn với cô như thế, thật sự rất có lực hấp dẫn, cô cũng tin tưởng không nghi ngờ.
Bởi vì Thời Duy Hạ trước đây, nhân sinh chỉ có hai cái mục tiêu, báo thù và thoát khỏi Long Đình Dạ sống cuộc đời tự do.
Hiện tại cô vẫn có hai mục tiêu như cũ, một là sống thật tốt, mà một cái khác..
Đó là cùng sống hạnh phúc bên Long Đình Dạ.
"Anh yên tâm đi, thứ anh muốn, em sẽ cho anh!" Thời Duy Hạ liếc nhìn Hứa Mặc Trần một cái, sau đó cố ý lộ ra vẻ dễ nói chuyện mà gật gật đầu.
Nghe cô nói như thế, trên mặt Hứa Mặc Trần lộ ra vui sướng.
"Hạ Hạ, em nhẫn nại một chút, chúng ta đã cách thành công càng ngày càng gần!"
Nhìn bộ mặt dối trá của Hứa Mặc Trần, Thời Duy Hạ chỉ muốn trợn trắng mắt.
"Đúng rồi, anh còn có một thứ cho em." Hứa Mặc Trần bỗng lấy từ túi áo tây trang ra một bình thủy tinh, bên trong chứa rất nhiều thuốc viên.
"Thuốc này em lấy về đi, nhân cơ hội hạ vào trong nước của Long Đình Dạ, có thể làm hắn tạm thời mất năng lực trên phương diện kia..
Em cũng có thể bảo đảm an toàn tạm thời!"
Nhìn bình thuốc trên tay hắn kia, trong lòng Thời Duy Hạ lại là một trận phản cảm.
Bởi vì cô biết, Hứa Mặc Trần không nói cho cô, thuốc này căn bản chính là độc dược mạn tính!
"Không cần!" Cô vẫy vẫy tay.
Thấy cô cự tuyệt, trên mặt Hứa Mặc Trần một trận nghi hoặc, sau đó lộ ra khẩn trương.
"Hạ Hạ..
Chẳng lẽ hai người đã.."
"Em chuẩn bị dùng sắc dụ hắn, em cảm thấy phương pháp này càng có hiệu quả hơn!" Thời Duy Hạ mím môi, sau đó cố ý nói.
Giọng nói cô rơi xuống, sắc mặt Hứa Mặc Trần lại thay đổi, ngữ khí không còn ôn nhu như ngày thường, ngược lại nhiều hơn vài phần tức giận.
"Không được, như vậy quá mạo hiểm!"
"Chỉ đùa một chút mà thôi." Thời Duy Hạ cười cười, duỗi tay nhận lấy bình thủy tinh.
Nghe vậy, sắc mặt Hứa Mặc Trần mới chuyển biến tốt đẹp vài phần.
"Em phải đi rồi." Thời Duy Hạ nhìn thoáng qua thời gian trên di động, chuẩn bị rời đi.
"Hạ Hạ.." Hứa Mặc Trần lại gọi cô lại.
Thời Duy Hạ dừng bước chân, quay đầu nhìn hắn: "Còn có việc gì sao?"
"Em phải nhớ kỹ, bất luận xảy ra chuyện gì, nhất định phải bảo vệ tốt chính mình." Hứa Mặc Trần nhìn cô, biểu tình bỗng trở nên nghiêm túc.
"Em biết rồi." Thời Duy Hạ gật gật đầu, không chút để ý trả lời một câu.
Trong lòng thật ra lại không khỏi tán thưởng Hứa Mặc Trần ngụy trang thật tốt, liền tính là cô bây giờ, cũng không nhìn ra sơ hở trên mặt hắn.
Lúc trước hắn cũng thỉnh thoảng lộ ra vẻ lo lắng, làm cô tin tưởng không nghi ngờ hắn là thật sự muốn trợ giúp cô!
Thời Duy Hạ vừa mới cầm đĩa CD từ cửa hàng ghi âm và ghi hình ra, tài xế liền xuống xe giúp cô mở cửa.
"Thái thái!"
Thời Duy Hạ gật gật đầu, sau đó xoay người lên xe, nhìn thoáng qua cửa hàng ghi âm và ghi hình, cười cười.
"Đi thôi!"
"Vâng!".