Trong mỗi trường học đều bố trí một dãy phòng nghỉ ngơi cho các giảng viên đặc biệt, Tề Xuyên dẫn theo Mông Mông đi tới căn phòng phía Đông Bắc, ‘xẹt’ mở cửa, đang định nắm tay cô đi vào bỗng Chu Mông Mông giãy giụa muốn thoát khỏi tay anh: "Chú, em không vào đâu, nhỡ may có người!"
Tề Xuyên quay đầu nhìn cô, phần áo trước ngực còn dính đầy dầu mỡ, hẳn đây là chiến tích lưu lại lúc ở căn tin, anh nhíu mày: "Tiểu Mông, quan hệ chúng ta có cần phải sợ người khác phát hiện như vậy không?"
Chu Mông Mông nghe anh hỏi, cúi đầu không nói gì. Tề Xuyên biết trong lòng cô luôn lo lắng việc này, thở dài, nắm tay cô đi vào.
Mới vừa đi được vài bước, Chu Mông Mông ở phía sau có chút chán nản nhỏ giọng hỏi: "Có phải em khiến anh cảm thấy mệt mỏi lắm không?"
Tề Xuyên dừng bước, định quay đầu nhìn cô nhưng Chu Mông Mông cũng không chờ anh trả lời đã tiếp tục nói: "Em biết chúng ta có sự chênh lệch tuổi tác, nhưng anh có thể đừng đối xử với em như một đứa trẻ được không?"
"... Tiểu Mông." Tề Xuyên nhìn đôi mắt sắp ngập nước của cô, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên tia bất đắc dĩ.
Chu Mông Mông biết mình vốn nói chuyện tùy hứng, nhưng cô không nhịn được, cô luôn cảm thấy Tề Xuyên lúc ở cạnh cô đều là anh cố gắng chịu đựng cô, mặc kệ cô gây chuyện gì thì anh vẫn thản nhiên cưng chiều cô, đối xử với cô giống như là một đứa trẻ không biết nghe lời.
Chu Mông Mông cắn môi, lại thấy mình nói như vậy cũng hơi quá đáng, không dám ngẩng đầu nhìn anh: "Vậy em đi tới xin lỗi nữ sinh kia, sau đó sẽ giải thích rõ cho ban giám hiệu nhà trường về mọi chuyện xảy ra, anh không cần lo lắng." Nói xong cô rút tay ra khỏi tay anh.
Nhưng nháy mắt Tề Xuyên lại ôm cô vào lòng, trong giọng nói lộ ra vẻ mệt mỏi: "Nơi nào cũng đừng đi."
"..."
Chu Mông Mông cả người cứng đờ, thấy mắt cay cay, hai tay bất giác nắm chặt vạt áo Tề Xuyên. Một tay Tề Xuyên vuốt tóc sau lưng cô, nói: "Anh có mang cơm trưa cho em, có thịt kho tàu cùng món canh vịt hầm em thích nhất."
Chu Mông Mông nghe xong không khỏi ngẩng đầu nhìn anh, nghi hoặc hỏi: "Khi nãy tan học sao anh không nói cho em?"
"Ai bảo em không đợi anh." Tề Xuyên hợp tình hợp lý trả lời.
Dường như mọi chuyện rắc rối ban nãy bỗng chốc tan thành mây khói, mới đó Chu Mông Mông đã ngồi trên ghế sopha trong phòng gặm một miếng thịt to, húp bát canh vịt hầm, mặt mũi đầy dầu hỏi Tề Xuyên: "Chú, lần trước canh gà ở bệnh viện khó nuốt quá, không phải anh nấu chứ?"
Tề Xuyên gắp cho cô một bát đầy thức ăn, đôi đũa trong tay thoáng dừng lại, trả lời: "Là mẹ anh."
Chu Mông Mông đang nhai miếng thịt thiếu chút nữa bị nghẹn, khụ khụ ho khan, Tề Xuyên vội vàng đưa cô cốc nước, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô: "Nghẹn sao?"
Thoáng chốc mặt Chu Mông Mông đỏ bừng, cố nuốt nước bọt, lắc đầu lúng túng nói: "Canh gà rất ngon, thật sự đấy."
Tề Xuyên thấy cô lật lọng cũng không vạch trần, cầm một tờ khăn tay giúp cô lau mũi cùng cái áo dính mỡ, nói: "Hôm qua mẹ còn hỏi anh, có nên nấu canh gà mang đến cho em không. Đã như vậy, nếu không..."
Còn chưa nói xong Chu Mông Mông đã vươn người bịt miệng anh lại, nói: "Đừng!"
Tề Xuyên nhìn bộ dạng quẫn bách lấy tay che miệng của cô, bàn tay đầy dầu, nhướng mày. Chu Mông Mông lúc này mới phát hiện ra, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ, vội vàng thu tay lại.
Nhưng Tề Xuyên lại đột nhiên chụp lấy tay cô, Chu Mông Mông xấu hổ còn chưa kịp lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay ngưa ngứa ẩm ướt, nhìn lên bỗng thấy anh đang hôn tay mình, đầu lưỡi khiêu khích lướt qua đầu ngón tay cô, ngậm mút.
Phút chốc tim Chu Mông Mông đập loạn xạ, hai tai đỏ bừng, ngay cả nói chuyện cũng ấp a ấp úng: "Sẽ... sẽ có người đến..."
Tề Xuyên khóe miệng mỉm cười, hai mắt thâm trầm quyến rũ nhìn cô, hỏi: "Tiểu Mông, em biết anh định làm gì với em sao?"
Nghe giọng anh khàn khàn, Chu Mông Mông cho dù là heo cũng biết anh muốn làm gì, hai tai đỏ bừng nhanh chóng lan xuống mặt, trước kia cô luôn không thể chống đỡ được sự mê hoặc của Tề Xuyên. Mặc dù anh rất hiếm khi như vậy, nhưng mỗi lần lại khiến lý trí cô điên đảo bay đến chín tầng mây.
Cô gật đầu, đôi mắt đen của Tề Xuyên khẽ nhếch, vươn tay ôm cô ngồi trên đùi mình, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Vỗn dĩ Chu Mông Mông còn đang để ý lắng nghe lỡ may có người nào đó đột nhiên xông vào bắt gặp, nhưng nụ hôn càng ngày càng sâu khiến trong đầu cô toàn bộ trống rỗng, chỉ biết nhiệt tình đáp lại khát vọng mãnh liệt của anh, đầu lưỡi quấn quít lấy nhau, ngay cả một tia không khí cũng không chen nổi.
Bàn tay tham lam đã tiến vào thăm dò trong áo cô, đầu ngón tay như mang dòng điện ấm áp, khiến cho cô cả người run lên. Cho đến khi Chu Mông Mông cảm thấy khó thở Tề Xuyên mới buông lỏng cô ra.
Lúc này bàn tay anh chạm vào bụng cô, giọng nói trầm thấp cảm thán ở bên tai cô nói: "Em nói anh nên xem em là trẻ con hay là mẹ của trẻ con?"
Chu Mông Mông thoáng sửng sốt, chợt nhớ tới khi nãy bản thân mình bướng bỉnh cố tình gây sự, trong lòng nhất thời cảm thấy hối lỗi.
Thấy cô không nói lời nào, Tề Xuyên cúi đầu hôn lên trán cô: "Tình cảm của anh cũng giống như em, đừng suy nghĩ lung tung nữa được không?"
Cô gật đầu, ngẩng đầu học theo hôn hai má anh: "Thực xin lỗi, là em không suy nghĩ thấu đáo. Bởi vì trước đây anh luôn bận rộn làm việc, em nói cái gì anh cũng không trả lời, lại thêm hai tuần mới có thể gặp anh một lần, em tưởng rằng anh không cần em nữa. Cho nên lúc visa F- sắp hết hạn em cũng chưa nói cho anh mà đã tự ý bay về." Nói tới đây cô giơ tay chọc chọc vào người anh, ảo não nói: "Vốn là em cố ý chọc giận anh, ai ngờ anh ngay cả một cuộc điện thoại cũng không thèm gọi cho em."
Tề Xuyên không khỏi bất đắc dĩ, cầm khăn giấy lau sạch vết dầu mỡ trên tay cô, nói: "Vì vậy em cố tình ném que thử thai lên xe anh, hại anh lo lắng suông?" Phải biết rằng lúc ấy anh nhìn thấy hai vạch trên que thử thai, lại phát hiện cô đã lặng lẽ về nước, cảm xúc rối loạn trong lòng khi đó khó mà có thể hình dung.
Chu Mông Mông ngẩng đầu hai tay ôm chặt eo anh, mặt dày mày dạn nói: "Em mang thai còn không phải vì anh, anh không thể quỵt nợ!"
"Thật sự là cô bé ngốc." Có đôi khi Tề Xuyên đúng là không thể không bội phục suy nghĩ vớ vẩn của Mông Mông, nếu không phải vài tháng trước xảy ra chuyện đó, có lẽ cả đời này anh cũng sẽ không tìm được một người vợ giống cô có thể khiến anh vừa lo lắng vừa bất lực như thế.
Ngay lúc Chu Mông Mông đang định hỏi Tề Xuyên vì sao lại đến H đại, điện thoại của cô đột nhiên vang lên.
"Alo Hiểu Diêu, có chuyện gì sao?"
Người gọi là Mạnh Hiểu Diêu, Mông Mông vừa hỏi xong Hiểu Diêu ở bên kia điện thoại lo lắng lớn tiếng nói: "Mông Mông, vừa rồi mình nghe lớp trưởng nói, có một người phụ nữ đã viết đơn kiện bọn mình! Ban Giám Hiệu nhà trường đã gọi thầy Nghiêm Đông đến, bây giờ cậu đang ở đâu?"
Chu Mông Mông nghe xong sợ hãi, quên luôn Tề Xuyên bên cạnh, ôm di động vội vã nói: "Cậu ở đâu? Mình tới tìm cậu."
"Cậu đừng tới đây, Tôn Nghiêm Đông đã dặn cậu trước tiên nên gọi điện cho anh trai cậu, dù sao chuyện này cũng không phải do bọn mình gây sự trước, bà ta đây là muốn ép bọn mình, vậy không bằng bọn mình trực tiếp ra đòn phủ đầu dọa bà ta trước!"
Từ lâu Chu Mông Mông đã biết cá tính Mạnh Hiểu Diêu luôn mạnh mẽ "Ngươi muốn chọc ta, ta tất diệt ngươi", cho dù lúc ấy cô không ra tay, Hiểu Diêu cũng sẽ xông lên đánh nhau với nữ sinh kia. Dù sao chuyện này rơi vào ai trong các cô đều giống nhau, huống chi Hiểu Diêu còn mồ côi cha, sức khỏe của mẹ cô ấy cũng không tốt lắm, nếu biết chuyện này không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Chu Mông Mông nghĩ như vậy, cảm thấy chuyện này nên để cô gánh vác thì hơn, cắn răng hỏi: "Chuyện này khoan nói, rốt cuộc vì sao cậu lại kết thù với cô ta?"
Mạnh Hiểu Diêu trầm mặc một lát, nói: "Dù sao cũng không phải như những gì cô ta nói, chuyện mình và Phùng sư huynh bây giờ một lúc không thể nói rõ ràng được, chờ có thời gian mình sẽ từ từ giải thích cho cậu."
Sau đó hai người nói thêm vài câu rồi thôi. Tề Xuyên trong suốt cuộc gọi không nói câu gì cho đến khi cô đứng dậy gọi điện thoại cho anh cả, anh mới nắm tay cô nói: "Việc này em để anh giải quyết."
"..." Chu Mông Mông có chút ngạc nhiên, cúi đầu thấy Tề Xuyên ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt bình thản trầm tĩnh.
Anh đứng dậy nhét khăn giấy vào tay cô nói: "Lau tay rồi trở về phòng thay quần áo, cái gì cũng đừng nghĩ, cố gắng ngủ một giấc thật ngon, biết chưa." Nói xong anh khom người sắp xếp hộp cơm trên bàn cho ngay ngắn, thậm chí ngay cả chuyện gì đã xảy ra anh cũng không hỏi một câu, cầm điện thoại đi ra ngoài.
Bởi vì buổi chiều không có tiết nên Chu Mông Mông rất nghe lời nằm ở ký túc xá nghỉ ngơi, nhưng thời gian rất lâu rồi mà Mạnh Hiểu Diêu và Phó Xuân Xuân còn chưa về khiến cô cảm thấy bất an, đành nằm chờ điện thoại của Tề Xuyên.
Cho đến khoảng hai giờ chiều, điện thoại của cô mới vang lên.
Chu Mông Mông cũng không kịp nhìn ai gọi tới đã vội bắt máy hỏi: "Chú à, mọi chuyện giải quyết sao rồi?"
Đầu bên kia điện thoại im lặng trong chốc lát, sau đó mới nói: "Mông Mông, là anh."
Chu Mông Mông nghe giọng nói quen thuộc này mới nhìn vào điện thoại, người gọi là Tôn Nghiêm Đông, không khỏi xấu hổ: "Anh Nghiêm Đông... Có chuyện gì sao ạ?"
Lúc này Tôn Nghiêm Đông tựa vào gốc cây lớn dưới cổng bệnh viện ngày xưa Chu Mông Mông nằm, sắc mặt có chút bối rối: "Không có việc gì, chỉ là muốn gọi thông báo cho em một tiếng, mọi chuyện đã giải quyết xong rồi."
"Nhanh như vậy á?" Chu Mông Mông nghe xong không khỏi kinh ngạc, thậm chí cô không cần đích thân giải thích cứ như vậy đã giải quyết xong? Lập tức cô lại hỏi: "Anh Nghiêm Đông, là anh giúp em giải quyết à?"
"Không phải." Anh nói xong lời này liền gác máy.
Trong lúc Chu Mông Mông bối rối không hiểu chuyện gì xảy ra thì Tôn Nghiêm Đông đã cất điện thoại, trực tiếp đi vào khoa mắt. Anh vừa đi vào thì có một người phụ nữ trung niên bước tới cạnh anh, nắm tay anh nói: "Thầy Tôn, thật sự là rất cảm ơn thầy rất nhiều, cũng may nhờ thầy đúng lúc mang con gái của tôi đến bệnh viện, nếu không chị sợ đôi mắt con bé sẽ bị hỏng, bị như thế làm sao tiếp tục đi học chứ!"
Tôn Nghiêm Đông cười nhạt nói: "Bác gái, Trương Na xảy ra chuyện ở trường chúng cháu, nên nói xin lỗi là chúng cháu mới đúng."
"Aiz, tôi cũng biết, vốn dĩ chuyện này phải báo lên Văn phòng công tác sinh viên khiến cho con bé hại Na Na bị thương chịu khổ một chút. Ai ngờ lại có người dùng tiền bịt miệng chúng tôi. Dù sao thầy cũng biết, gia cảnh nhà chúng tôi cũng không phải tốt lắm..." Nói đến đây bà Trương không khỏi có chút xấu hổ: "Lại nói mắt Na Na cũng không có gì nghiêm trọng, bác sĩ nói rửa hai ba hôm sẽ ổn thôi. Cho nên tôi bề trên cũng không chấp trẻ con làm gì, không cùng con bé kia so đo nữa."
Tôn Nghiêm Đông thấy bà quyết định như vậy, trong mắt hiện lên tia không phải sự đồng tình mà là sự mỉa mai.