Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
“Không có gì, tôi quả thực giống như là đang nằm mơ vậy, vẫn may lúc nãy có người tìm tôi đổi ca, tôi đã đổi, trời ơi! Đoán chừng cả cuộc.
đời này chỉ có duy nhất một lần, cơ hội nhìn thấy Nhiếp Hạo người thật!
Còn có cô Tô, cô Minh, tôi cũng rất thích mọi người đó!
Hôm nay tôi nhất định sẽ phục vụ mọi người thật tốt!”
Cảm ơn chị gái”
Minh Dao miệng lưỡi ngọt ngào nói: Chị gái phục vụ rời đi trong tâm trạng vui vẻ.
Minh Dao đã học được cách nháy mắt với Nhiếp Hạo nói: “Anh ơi em có thể chụp cùng anh một bức ảnh đăng Facebook không?”
Nhiếp Hạo thản nhiên nói: “Em chụp đi”
“Ha ha, có chuyện tốt như vậy sao! Vậy em chụp thật đấy!”
Minh Dao nói xong liền cầm lấy chiếc điện thoại, chụp ảnh tự sướng bên cạnh Nhiếp Hạo, cười ngây ngô lộ ra tám cái răng.
Loại người như vậy, Tô Noãn Tâm lớn như vậy cũng mới gặp được hai người.
Một người là Nhiếp Hạo.
Một người là chú nhà cô.
Đáng tiếc chú nhà cô không tham gia vào giới giải trí, nếu không, nhất định cũng sẽ giống như Nhiếp Hạo, trở thành người khổng lồ trên đỉnh cao.
Nghĩ một lúc, Tô Noãn Tâm lén lút chụp ảnh tự sướng của hai người, gửi cho Lệ Minh Viễn.
Lệ Minh Viễn đang ngồi ăn cơm, nhận được bức ảnh, anh cầm điện thoại liếc nhìn một cái, khóe môi cong lên: “Đang ăn cơm?”
“Ừ, bọn em buổi tối đi ăn lẩu”
“Làm hòa rồi?”
“Oa! Cảm ơn chị gái, chị gái chị thật xinh đẹp!” Minh Dao không keo.
kiệt chút nào võ tay tâng bốc chị gái mà không chút do dự.
Chị gái phục vụ được khen có chút đỏ mặt, hưng phấn nói: “Miệng Minh Dao thật ngọt! Lát nữa chị chuẩn bị cho em một món tráng miệng, hoàn toàn miễn phí!”
“Chị gái, chị thật sự quá tốt rồi! Vừa đẹp người lại còn đẹp nết!”
Người phục vụ đỏ mặt đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Tô Noãn Tâm tức giận nói: “Em là đang nịnh đó sao?”
“Em như này gọi là lễ phép! Đúng không, Nhiếp Hạo”
“Ừ, rất đúng”
Tô Noãn Tâm cong môi nói: “Nhiếp Hạo có phải là Minh Dao làm cái gì, anh đều cảm thấy rất đúng?”
“Không hẳn thế”
“Chắc chưa?”
“Rồi”
“Anh không nghĩ rằng vừa nãy cô bé rất giống “chân chó” rồi sao?”
“Cô như này là kỳ thị loại động vật như chó sao?” Nhiếp Hạo đột nhiên hỏi ngược lại.
“Hả? Tôi không có mà ..”
“Chân chó, không phải là hình dung như vậy …Cô ấy là đáng yêu, nhu thuận, được người khác yêu thích”
“..” Tại sao, lại suy nghĩ nghiêm trọng như vậy chứ.