Chương
Bây giờ tìm cho Minh Thành mà cũng tìm một người vợ tương lai tốt đến như thế, đến lúc đó vợ tương lai của Minh Ngọc, thân phận sẽ kém hơn một chút, bà ta làm sao có thể không thuận theo chứ.
Lệ Minh Ngọc đều bó tay hết rồi.
Anh ta âm thầm mà nhìn về bên phía của Lệ Minh Hoàn, không có nói câu gì.
Lệ Minh Hoàn liên ngầm hiểu, đem Viên Cát Kỳ kéo để ngồi xuống, cuối cùng Viên Cát Kỳ ngồi xuống.
Lệ Minh Nguyệt nhanh chóng rót cho bà ta một cốc nước hoa quả: “Mẹ, mẹ nói chuyện nhiều rồi, uống một ngụm nước đi, nào, uống chút nhé”
Viên Cát Kỳ nhanh chóng nói: “Đây không phải là bác trai và bác gái của con hay sao, đều không ở à … Ông nội và bà nội nhỏ của con tuổi tác cũng không còn trẻ nữa rồi, con và bố của con không giúp đỡ, chào.
hỏi những khách quý một chút, nhiều quan khách đến như thế này, không có chủ nhân của nhà đi chào hỏi, không tốt chút nào mà.
Cái gọi là người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm mà, mẹ của cháu thím sẽ nói chuyện, liền nhiều hơn chút bộn bề, người nhà mình, cũng không đáng được xem là cái gì chứ, cháu nói có phải không, Minh Viễn?”
Như thế nào mà làm được, đưa ra những lời này là đang khen ngợi mình đầy à?
Cảm thấy cậu khó khăn lắm rồi.
Cũng thật sư quá tuyệt luôn.
Lệ Minh Viễn khóe miệng hơi co rút mà nói: “Thím ba nói đúng thật.”
Viên Cát Kỳ bắt được chút mánh khóe, liền đối với người nào đó mà châm chọc, khiêu khíc: “Tôi cũng không giống vị nào đố, đã đến rồi thì ngồi xuống đi, thật sự với bản thân mình cũng thành quan khách rồi”
Sắc mặt của Lam Thanh Như không khỏi trầm xuống, rốt cuộc là đang xem mặt con dâu tương lai, không có biểu hiện gì cả.
Nếu không đổi lại ngày bình thường, thì sớm đã cùng với lại Viên Cát Kỳ đại chiến ba trăm hiệp luôn rồi.
Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Thím ba vất vả rồi, thím ba nghỉ ngơi một lát đi, miễn cho cổ họng bị khô”
“Vẫn là Minh Viễn quan tâm đến thím ba mà…Ồ, người trẻ tuổi ở đẳng sau là ai đấy, sao lại chưa từng nhìn thấy bao giờ? Đây là bàn của chủ nhà thôi mà, vị thanh niên này có phải là ngồi nhầm nơi rồi hay không vậy?”
Tô Noãn Tâm nhanh chóng nói: “Thím ba, đây là anh trai ruột của Hoài An đấy, là chú nhà tôi sắp xếp cho ngồi ở chỗ này đấy”
“À, à … như thế à, đây là cậu chủ của nhà họ Kỷ hả … quả thật là một nhân tài mà”
Kỷ Kiều Văn cười cười mà chào hỏi một chút: “Thím ba Lệ quá khen rồi”
Viên Cát Kỳ không có tiếp lời thêm nữa.
Lệ Minh Viễn thiếu chút nữa không chịu được mà muốn cười.
Vị thím ba này của anh, cũng thật sự là một người thú vị đấy chứ.
Rất rõ ràng, là cảm thấy thằng bé của nhà người ta không tồi, nhưng mà cũng rất rõ ràng, cảm thấy nhà họ Kỷ của bây giờ không còn tốt nữa rồi.
Con gái của nhà họ Kỷ gả vào để làm con dâu thì còn có thể, sẽ rất có mặt mũi đấy.
Nhưng mà, đem con gái của bản thân gả vào nhà họ Kỷ thì lại không được đâu, nếu không ngày nào đó nhà họ Kỷ phá sản thì phải thế nào chứ?
Vượt qua Lệ Minh Viễn, bên cạnh cũng có không ít người biết chuyện, cũng đều nhìn ra được rồi.
Lệ Minh Nguyệt thật là, hận không thể một lần mà đâm đầu vào chết luôn đi cho xong.