Chương
Vẻ mặt Tô Noãn Tâm cười khẽ, mở to mắt nhìn anh ta.
Tiệc cưới rất nhanh đã kết thúc.
Khách khứa cũng lần lượt rời đi.
Ông cụ Lệ và bà cụ Lệ đưa trưởng bối dòng hai và dòng ba đến đại sảnh yến hội tiến khách.
Tô Noãn Tâm kéo cánh tay Dương Ánh Mai đi đến cửa lớn mới dừng lại.
Cô vô cùng thân thiết nói bên tai cô ấy: “Chị Ánh Mai muốn biết anh Tiêu đã nói gì không… ánh mắt anh ấy nhìn chị rất là thâm tình nha… Chị phải nhớ cho kỹ, trên đời này, ngoại trừ bố mẹ chị, anh ấy chính là người yêu chị nhất… Anh ấy tuyệt đối sẽ không làm hại chị, luôn nghĩ tốt cho chị.
Cho nên chị phải phối hợp thật tốt với bác sĩ tâm lý để trị liệu, không cần nhớ đến những khủng hoảng trong quá khứ nữa… Điều đáng quý nhất trên đời này chính là tương lai!
Em thật sự rất thích chị, về sau nếu chúng ta sinh cục cưng cũng có thể để chúng nó làm bạn tốt với nhau, được không?”
Dương Ánh Mai nghe như vậy, mũi cũng không khỏi cảm thấy đau xót.
Cô ấy hiểu, cô ấy hiểu tất cả.
Nhưng mà chỉ là rất khó thực hiện được.
Cô ấy gật đầu với Tô Noãn Tâm, sau đó giơ điện thoại di động trong tay lên.
Tô Noãn Tâm gật đầu nói: “Được, trở về lại tán gẫu”
Dương Ánh Mai và Tiêu Bảo Dương cùng nhau rời đi.
Mọi người cũng giải tán.
Tô Noãn Tâm lại quay đầu tìm chú nhà mình, nhưng lại phát hiện không tháy bóng dáng đâu.
Mình đi đến chỗ nào rồi?
Trong đại sảnh yến hội giờ phút này chỉ có nhân viên phục vụ của khách sạn đang thu dọn tàn cục.
Tô Noãn Tâm nghĩ nghĩ… người nhà họ Lệ không phải là đi xử lý chuyện của người phụ nữ kia chứ.
Người phụ nữ đó hình như đang ở phía sau.
Nhưng sao chú… vì sao lại không đưa cô đi với chứt Cô cũng muốn xem xem người phụ nữ kia cuối cùng sẽ bị nhà họ Lệ xử lý thế nào.
Mà Lệ Minh Viễn không đưa cô đi theo đều có nguyên nhân cả.
Trong phòng nghỉ phía sau khán đài giờ phút này đã loạn thành một đống.
Sau khi hôn lễ kết thúc, ông cụ Lệ và các trưởng bối khác đều đi tiến khách khứa.
Lệ Kiên và Trần Tố Nhi trực tiếp vọt vào phòng nghị, trực tiếp bắt đầu đánh đập người phụ nữ kia.
Là Trần Tố Nhi ra tay.
Lệ Kiên đứng bên cạnh giữ chặt cô ta.
Một cái tát vào mặt khiến gương mặt cô ta lệch sang một bên.
Trần Tố Nhi dùng ánh mắt hung tợn nhìn cô ta, nói: “Con khốn! Ngay cả hôn lễ của Trần Tố Nhi tao mà cũng dám đến gây rối Lệ Kiên giữ chặt cô tay cô ta nói: “Em nói so đo với cái thứ này làm gì?
“Như thế nào? Anh còn muốn nói giúp cô ta sao!”
“Anh không có ý đó… Chuyện này lát nữa ông nội anh sẽ đến xử lý, nếu em lưu lại vết đánh trên người cô ta, vậy không phải sẽ lưu lại ấn tượng không tốt trước mặt ông nội sao”
Lúc này Trần Tố Nhi mới dịu đi, cười lạnh nói: “Tao nói cho mày biết, đứa nhỏ trong bụng mày đừng mơ mà sinh ra được! Cho dù có sinh ra được thì cũng chỉ là kẻ hèn hạ tỉ tiện mà thôi”
Người phụ nữ cuối đầu không nói gì.
Tay cô ta siết chặt như là đang cực kỳ ẩn nhẫn.