Chương
Lệ Kiên và Trần Tố Nhi rời khỏi phòng nghỉ.
Lệ Minh Viễn yên lặng nhìn thoáng qua người phụ nữ đang ngồi trên sô pha.
Cơm trưa trước mặt cô ta đã ăn hết rồi.
Xem ra kết quả anh lo lắng đã rõ ràng.
Anh thản nhiên nói: “Trước tiên nhân nãi đã… ông nội tôi sắp đến rồi… Tiếp theo phải làm thế nào chắc không cần tôi phải dạy cô đâu nhỉ?
Người phụ nữ nâng mắt, cảm kích nhìn anh một cái, nói: “Tôi biết”
“Vậy đi”
Ông cụ Sắc mặt ông ấy tối đen đi vào phòng nghỉ.
Nửa bên mặt Lệ Kiên hồng hồng đi theo vào.
Thực rõ ràng anh ta đã bị ông nội đánh.
Trong lòng Lệ Minh Viễn thầm nghĩ, đáng đời.
Rất nhanh đã đến nơi.
Trần Tố Nhi lại bị sắp xếp đi tháo trang sức, không cùng đến.
Ông cụ Lệ dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang ngồi trên sô pha nói: “Cô gái này, nói cho tôi biết rốt cuộc cô muốn làm gì? Là muốn đến hủy hoại thanh danh nhà họ Lệ chúng tôi sao?”
Người phụ nữ cuối đầu suy nghĩ, nói: “Thật có lỗi… Lúc nấy là do tôi xúc động, không nhịn được… Ông xem trong bụng tôi có cốt nhục nhà họ Lệ… Đừng so đo với những chuyện đó… Vừa nãy tôi thật sự nghĩ muốn tự tử… là con ông cụ Lệ Kiên nói… sẽ kết hôn với tôi… là anh ta, anh ta buộc miệng nói…
Lập tức bên mặt còn lại của Lệ Kiên lại ăn thêm một cái tát.
“Cái thứ súc sinh này!”
Lệ Kiên cười khổ nói: “Bố, cố cảm thấy lời nói trên giường của đàn ông có thể tin được sao?”
Ông cụ Lệ thiếu chút nữa là tức chết rồi.
“Mày mau cút khỏi mắt tao đi!”
Rốt cuộc còn có thể nói gì nữa.
Lừa gạt người ta, hại người ta mất đời con gái mà còn có thể bình thản giải thích như vậy.
Tâm người phụ nữ cũng trở nên chết lặng.
Đau đến không còn tri giác.
Mặt cô ta tái nhợt, liếc mắt nhìn ông cụ Lệ một cái, nói: “Theo bối phận… bây giờ tôi nên gọi ông một tiếng chú… Chú, chú nói xem bây giờ nên làm cái gì? Bây giờ tôi chỉ muốn chết đi..: Ông cụ Lệ vội nói: “Chết cái gì mà chết! Người đáng chết là Lệ Kiên kial”
Người phụ nữ nghe vậy, đáy lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
May mắn người nhà họ Lệ, ngoại trừ tên cặn bã Lệ Kiên kia, ai cũng đều là người biết lý lẽ.
Cô ta suy nghĩ đến hồng hồng hai mắt, cười khổ nói: “Cái đó chú nói xem… Bây giờ tôi nên làm cái gì đây?”
“Không phải là mang thai rồi sao… nhưng đáng tiếc bây giờ đứa con này chỉ có thể làm con riêng, Lệ Kiên đã có vợ kết hôn rồi, nếu không ông đây sẽ bắt hắn trả cho cô một cái công đạo”
Ngoài phòng nghỉ, bà cụ Lệ nghe vậy không khỏi vỗ vỗ ngực.
Má ơi.
Thật đáng sợ! May mà con mình đã kết hôn rồi.
Nếu không phải cưới một người có gia cảnh bình thường như vậy vào cửa.
Con dâu của bà phải là người giàu có.
Có một cái Tô Noãn Tâm rồi.
Cũng không phải loại giống vậy.
Quả là may mắn mà.