Chương
Lệ Minh Viễn giống như cười mà không phải cười nhìn qua cô nói: “Ừ? Muốn cùng họ với anh sao?”
“Làm gì có, không có đau chút nào! Thoải mái chết đi được!”
“Dễ chịu sao? Vậy liền làm thêm một lần nữa?”
“AI Em mới không muốn đâu, chú nếu dám làm thêm một lần nữa, em liền khóc cho chú xem”
“Nước mắt cũng chưa có lau khô, nói lời này có sức thuyết phục sao?”
“Em, em sẽ lớn tiếng khóc to lên, để cho người trong cả nhà đều biết chú bắt nạt em”
“Như thế thì ai mới là người phải mất mặt đây?”
“Chú chú chú, chú là cái đồ không biết ngại!
“Em cũng không có. Ngoan, thời gian không còn sớm, nên rời giường ăn cơm trưa thôi.”
“Em đã túc giận đến no rồi, không ăn!”
“Em chắc chắn?”
“Hừ!”
“Vậy buổi tối lại tiếp tục?”
Tô Noãn Tâm đều giận đến muốn nổi điên, thở phì phò từ trên giường ngồi xuống nói: “Không muốn đâu!”
“Ngoan, không lộn xộn. Rời giường ăn cơm, ban đêm không đụng đến em”
“Đây chính là chú tự mình nói, nếu dám nói chuyện mà không giữ lời, em sẽ không để yên cho chú.”
Cô tự giác đem y phục mặc ổn thoả, ngồi ở trên giường đong đưa chân nói: “Muốn chú mang giày cho em”
Lệ Minh Viễn cảm thấy mình chính là quá nuông chiều cô nhóc này, giày cũng không chịu tự mình mặc vào.
Nhìn thấy dáng vẻ chơi xấu vô cùng đáng yêu kia, liền tựa như đang nói nếu không mặc cô sẽ không đi.
Lệ Minh Viễn đầu hàng. Được rồi. Coi như làm luyện tập làm bố trước khi có hỉ, nuôi một cô công chúa nhỏ cũng được.
Chịu thương chịu khó mang giày lên bàn chân cho cô. Cô nhóc hưng phấn nhảy nhót đứng dậy, thơm chụt một cái trên mặt anh.
“Khen ngợi chú!”
Lệ Minh Viễn: “..” Muốn anh phải cám ơn em sao?
Thực là một cô nhóc vừa bướng bỉnh đến cùng cực vừa đáng yêu đến bùng nổ.
Hai người cùng đi ra khỏi gian phòng, đúng lúc Lệ Minh Nguyệt đến gọi bọn họ xuống ăn cơm.
Tô Noãn Tâm cười híp mắt nói: “Minh Nguyệt, đến kêu bọn chị ăn cơm sao?”
“Đúng vậy!”
“Ha ha, mọi người đều đi xuống cả rồi sao?”
“Ừ. Cái này, anh họ, ông nội kêu em nói một tiếng với anh, ban đêm có nhiều người, anh nhớ chú ý một chút”
Lệ Minh Viễn nhíu mày nói: “Em đi nói với ông cụ yên tâm, hôm nay tất cả tính tình của anh đều bị đứa nhỏ này san bằng hết rồi!”
Lệ Minh Nguyệt dở khóc dở cười hướng phía Tô Noãn Tâm giơ ngón tay cái lên. Chị dâu nhỏ làm tốt lắm.
Tô Noãn Tâm le lưỡi một cái nói: nạt chú nhà chị vô cùng thú vị.”
Giọng Lệ Minh Viễn lành lạnh nói: “Anh cũng cảm thấy, bắt nạt em cũng rất thú vị.
Hì hì. Chị đột nhiên phát hiện, bắt Sắc mặt Tô Noãn Tâm không khỏi cứng đờ. Bắt nạt của anh, cùng với bắt nạt của em có thể giống nhau sao! Em cũng chỉ bắt nạt ngoài miệng mà thôi, anh đây chính là bắt nạt thật sự đó a a a! Chú quả thực không biết xấu hổ.