Chương
Lệ Minh Viễn tức giận: “Ngậm miệng, thức ăn cũng nhét không được miệng của mấy người”
Lệ Minh Nguyệt le lưỡi một cái, không dám tiếp tục nói chuyện.
Tô Noãn Tâm bĩu môi nói: “Chú lại “bạo hành” gia đình rồi, hung dữ trước mặt người nhà mình, đi ra ngoài bên ngoài lại lễ phép như vậy.”
Lệ Minh Viễn hít sâu một hơi nị nói vượn thêm một chút nữa xem”
“Tô Noãn Tâm em thử nói hươu Tô Noãn Tâm trợn mắt nói: “Nếu chú hung dữ với em nữa, em sẽ không ăn!”
Quên đi. Người ta đều có mẹ chồng thương, đến cô lại không có.
Mặc kệ cô vậy.
Lệ Minh Viễn gắp đồ ăn cho cô, nói: “Ngoan, đừng làm rộn”
“Hừ, cái này còn tạm được”
Cô cầm lấy đũa liền thành thành thật thật bắt đầu ăn cơm.
Trần Tố Nhi thấy cảnh tượng này sắc mặt không khỏi ảm đạm.
Không nghĩ tới, Lệ Minh Viễn thế mà lại có loại sở thích này. Tô Noãn Tâm này quả thực rất nhanh tìm đến đường chết.
Vẻ mặt Lệ Minh Nguyệt sùng bái, hướng phía Tô Noãn Tâm dựng lên một ngón tay cái. Hai con ngươi Kỷ Hoài An sáng lấp lánh nhìn qua Tô Noãn Tâm nói: “Noãn Tâm, chị thật lợi hại.”
Thế mà đến loại người cấp bậc vương giả như Lệ Minh Viễn này, cũng không có chút biện pháp nào với cô, chiều chuộng cô như vậy.
Đứng trước mặt người nhà mình mà cũng không cần thể diện, chỉ cần cô vui vẻ là được. Bữa cơm này dùng vô cùng hoà thuận.
Sau bữa ăn, Lệ Minh Viễn như thường lệ mang theo Tô Noãn Tâm ra ngoài tản bộ tiêu cơm. Gió đêm mùa hè thổi qua mát mẻ khác thường.
Tô Noãn Tâm đã ngủ qua một giấc ngủ trưa, lúc này tinh thần cả người giống như một đứa trẻ con. Cô biểu lộ một mặt uể oải, duỗi lưng một cái.
Liền nghe Lệ Minh Viễn ở một bên nói: “Không có mẹ chồng em sẽ tiếc nuối sao?”
Lưng của Tô Noãn Tâm mỏi mệt mới ngả vào một nửa, nghe vậy.
không khỏi sững sờ. Chú tại sao đột nhiên hỏi như vậy. Cô trả lời như thế nào bây giờ?
Nếu nói không tiếc nuối thì có thể khiến cho chú cảm thấy mình thấy rất may mắn anh không có mẹ hay không? Nếu nói tiếc nuối thì chú có thể lại cảm thấy rất có lỗi với cô hay không? Trong lúc nhất thời, Tô Noãn Tâm thấy có chút bị hỏi khó.
Cô không khỏi trừng mắt nhìn nói: “Tiếc nuối thì sao, mà không tiếc nuối thì sao?”
Sau khi hỏi xong, cảm thấy mình hỏi ngược làm rất đẹp. Thành công đá nan đề đi.
Lệ Minh Viễn nhíu mày nói: “Nếu như tiếc nuối thì anh sẽ dùng cách thức khác để đền bù cho em, nếu không tiếc nuối thì coi như anh chưa nói gì”
“Hả? Cái này còn có thể đền bù sao? Làm sao đền bù được?”
“Đối với em tốt gấp bội “Phụt. Vậy chú, lúc đầu em không tiếc nuối, nhưng bây giờ vừa nghe kiểu nói này của chú, lại muốn tiếc nuối lại thì chú tính làm sao?”
Lệ Minh Viễn khóe miệng co giật nói: “Vậy em coi như anh cái gì cũng chưa có hỏi”
“Em không muốn. Em muốn chú càng thương em hơn!”
Giờ cô biết được, thế mà không phải là thương nhất. Còn có thể càng thương, gấp bội thương.
Cô muốn huhul Hiện tại chú đã đối với cô rất tốt rồi, thế mà còn có thể tốt hơn sao!
“Cũng đã nuông chiều em đến không có giới hạn rồi, em đừng mơ tưởng”
“Hừ, là chú tự mình chiều chuộng, lại không có ai ép chú!”
“Ừ, lỗi của anh, anh biết sai rồi có thể thay đổi”