Chương
“Nhưng tôi chột dạ mà… Lỡ như chị Noãn Tâm chết rồi thì phải làm sao?”
Ông chủ nghe vậy có chút im lặng.
Tô Noãn Tâm vẫn còn một người mẹ bị bệnh nặng, trước đây khi cô đến đây nộp đơn, đánh nhau hung dữ như vậy bây giờ ông ta vẫn nhớ rõ.
Ông ta hỏi cô: “Một cô nhóc nhỏ tuổi như vậy, tại sao lại làm chuyện nguy hiểm như vậy?”
Cô nói: “Bởi vì tôi thiếu tiền, ở đây tiền lương lại cao.
Ông ta lại hỏi: “Cô cảm thấy một cô nhóc nhỏ tuổi như cô có thể đảm nhận được công việc này sao?”
Cô nói: “Tôi thiếu tiền, có thể liều mạng mà đánh nhau… nhất định có thể mà.”
Sau đó, ông ta đã thuê cô.
Cô luôn xử lý gọn gàng mọi vấn đề an ninh trong nhà hàng, không xảy ra bất kì sai lầm lớn nào.
Đáng tiếc.
Rất nhanh, Tô Noãn Tâm đã chạy đến
quán bar.
Đập vào mắt chính là một khung cảnh lộn xộn, những vật dụng trang trí lộng lẫy ở sảnh lớn và sân khấu đều bị đập phá lung tung.
Hầu như tất cả nhân viên quen thuộc trên mặt gần như đều được gắn đèn…
Ngoại trừ một ít người có quan hệ tốt,lúc này nhìn trong ánh mắt cô đều mang nét phẫn nộ.
Bọn họ đang trách cô làm liên luỵ đến
bọn họ.
Tô Noãn Tâm cười khổ nhìn về phía bọn họ gập người nói: “Xin lỗi… Là tôi đã liên luỵ đến mọi người!”
“Tô Noãn Tâm, cô dám làm dám nhận, nếu như là cô làm, đắc tội với người sang trọng, cô mau chóng nhận đi!”
“Tôi sẽ nhận mà… nhưng cũng nên nói với mọi người một tiếng xin lỗi.”
Nói xong lời này, Tô Noãn Tâm nhìn ông chủ gập người nói: “Ông chủ. Thật sự rất xin lỗi.”
Viền mắt Tô Noãn Tâm đỏ lên hết rồi.
Cảm thấy chính mình thật sự đã gây ra hoạ lớn, liên luỵ đến ông chủ và những đồng nghiệp ngày trước.Vẻ mặt ông chủ mệt mỏi khoát khoát tay nói: “Bây giờ không phải là thời điểm để nói những lời này…”
Tô Noãn Tâm gật đầu nói: “Nếu như có thể sống sót trở về. tôi sẽ lại đích thân xin lỗi mọi người một lần nữa.”
Nói xong, Tô Noãn Tâm liền chủ động chạy đến trước mặt người đàn ông áo đen kinh đen giơ hai tay lên nói: “Ai làm thì người đó chịu, vào tối hôm đó chính tôi là người đã tắt đèn làm người khác bị thương!”
Người đàn ông áo đen kính đen dẫn đầu mặt không chút thay đổi nói: “Thế thì làm phiền cô đi cùng với chúng tôi một chuyến, chủ nhân nhà chúng tôi đang đợi dẫn người về giao nộp!”
“Được, tôi đi với các anh.”
Tô Noãn Tâm cũng không hỏi là phải đi
đến đâu hải so luận cho cẳng người bỏthương là Lê Minh Viễn, nhất định sẽ bị đưa đến trước mặt Lệ Minh Viễn cúi đầu chịu tội?
Cũng không biết Lệ Minh Viên có thể nhìn thấy cô là ân nhân cứu mạng, trả thù cũng nhẹ một chút…
Khi sắp đi đến cửa quán bar, Tô Noãn Tâm đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng hét lớn: “Chị Noãn Tâm, em xin lỗi chị”
Tô Noãn Tâm nghe vậy, quay đầu lại nhìn nhóc Năm lắc lắc đầu nói: “Người phải nói xin lỗi là chị, là chị đã liên luỵ em… Nhóc Năm em không cần cảm thấy trong lòng nặng nề.”
Nhóc Năm vừa nhìn đã biết đã bị dùng hình phạt bức cung nên mới khai cô ra, cô không trách cậu.
Ngược lại thì bản thân mình vì nhất thời kích động lại làm liên luỵ nhiều người như vậu chỉ nghĩ thổi trong lòng dũng rấtkhó chịu.
Cảm thấy rất có lỗi với bọn họ.
Tô Noãn Tâm bị đưa lên một chiếc xe Volkswagen Santana màu đen, vừa lên xe liền bị chụp một cái khăn trùm đầu màu đen, trong nháy mắt đã không thấy rõ bất cứ thứ gì.
Trong lòng cảm giác hoảng sợ, sau khi lên đến đỉnh điểm thì bình tĩnh ngược trở lai.
“Các anh… Muốn đưa tôi đi đâu?”
“Việc không nên hỏi thì đừng hỏi nhiều, đợi đến nơi rồi thì cô sẽ biết ”
Tô Noãn Tâm cười khổ… Thôi, cùng lắm thì chết thôi.
Nhưng nếu cô chết rồi thì mẹ cô phải làm sao đây
Khi Lê Minh Viễn biết mình là hung thủ đạp anh đến nỗi không có tính người, còncó thể quan tâm đến mẹ của cô sao?