Chương
Dương Ánh Mai dùng khẩu ngữ nói với cô: “Em chắc chứ?”
“Em chắc chắn! Không phải chỉ mặc bikini thôi sao? Thế mà cũng chặn em! Còn không cho em trở về nhà, không về thì không về! Cầu chị Ánh Mai thu lưu”
Dương Ánh Mai dùng khẩu ngữ nói với cô: “Không có vấn đề gì”
Cô ấy còn đang ước gì có thể dẫn được cô bé động lòng người này về.
“Vậy được, vậy em phải đến làm phiền nhà chị Ánh Mai rồi, ha ha, cho dù chú nhà em không cho em về thì em vẫn có chỗ ở”
“Không có vấn đề”
Kỷ Hoài An dở khóc dở cười nói: “Noãn Tâm, như vậy có được không?
“Loại chuyện này phải vững vàng! Lần này không thể bỏ qua được, nếu lần này mà nhận thua thì sau này sẽ không được mặc nữa”
“Cũng đúng… Nhưng mà chắc chắn tổng giám đốc Lệ sẽ rất tức giận, chị không sợ sao?”
“Không sợ, chú nhà chị thương chị, ban đêm chú ấy sẽ rất nhớ chị, nhớ mất ngủ luôn! Em cứ chờ xem, nhiều nhất chú ấy chỉ có thể chịu đựng được một đêm sẽ đến đón chị về nhà, ha ha!”
“Ha ha, một đêm sao… vậy có thể làm như thế! Chị không thể thua được”
“Nhất định không thể thua! Giữ vững trận địa, chuyện người khác có thể làm thì tại sao chúng ta không thể làm? Chúng ta đâu có ra ngoài trêu đùa anh trai nào, cũng đâu có làm chuyện gì vô pháp vô thiên.
Vừa nhắc tới anh ta là có một nhóm anh trai nhỏ đi tới.
Không chỉ có một người.
Có một đoàn sinh viên đang chơi đá bóng trên cát, có nam có nữ.
Sau khi nhìn thấy ba cô gái xinh đẹp thì lập tức đi lên mời.
“Các chị gái nhỏ có chơi bóng đá không? Chơi chung không, vừa vặn thiếu ba người”
Tô Noãn Tâm nhíu mày nói: “Trùng hợp như vậy sao, chỉ thiếu ba người?”
“Đúng, hoàn toàn chính xác, chỉ thiếu ba người?”
Tô Noãn Tâm nhìn Kỷ Hoài An và Dương Ánh Mai một cái, nói: “Hai người biết chơi không?”
Kỷ Hoài An có chút chần chờ nói: “Biết một chút… Trước kia em có xem anh trai và bạn học chơi, có biết một ít quy tắc”
“Ánh Mai thì sao?”
Dương Ánh Mai dùng khẩu ngữ nói: “Trước kia lúc còn đi học chị đã chơi qua”
“Nếu đã vậy thì cùng nhau tới đi!”
Sau đó thì ra chơi với các anh trai chị gái.
Ai nấy cũng chơi rất vui vẻ.
Sau khi chơi xong, mấy anh trai nhỏ đuổi theo bọn họ muốn xin phương thức liên lạc, ba người xua tay từ chối, sau đó rời đi.
Trên đường đi đều cười ha ha.
“Không ngờ lại có người còn muốn tán chúng ta”
“Ha ha, một đám em trai nhỏ”
“Noãn Tâm thì lớn lắm chắc”
“Nhưng tâm lý em lớn nha! Hiểu được nhiều hơn so với bọn họ, em với chú nhà em đã sớm lăn giường rồi nha”
“Phụt… Chị thật sự cái gì cũng dám nói”
“Ha ha, đều có người yêu cả rồi, tại sao lại không thể nói! Mặt trời đã xuống núi rồi, chúng ta về nhà thôi, chị Ánh Mai đi trước dẫn đường, em lái xe theo chị! Hoài An, chúng ta chia tay tại đây, lần sau chúng ta lại chơi tiếp”
“Được, chơi với chị Noãn Tâm rất là vui”
Ba người tạm biệt nhau, chia làm hai đường rời đi.
Dương Ánh Mai lái xe đi trước dẫn đường, Tô Noãn Tâm không nhanh không chậm đi theo sau.
Cái miệng nhỏ liên tục thở phì phò, trong lòng âm thầm mắng chú thối.
Nếu không thì bây giờ cô đã trở về, chạy như bay vào ngực anh, chơi vui vẻ sau đó lại ôm anh một cái thì sẽ vui vẻ hơn biết bao nhiêu.
Tại sao phải phân cao thấp với cô chỉ vì một cái bikini chứ?