Chương
Ông Ngô nghe thấy tiếng kêu thì bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn cảnh tượng trước mắt hận không thể phát giận.
“Dừng tay!”
Tô Noãn Tâm cũng không phải đèn đã cạn dầu.
Vừa nhìn qua thủ đoạn hành hạ người của hai con cọp cái này, bước đầu tiên là kéo tóc, bước thứ hai là cào mặt người ta.
Cô giữ ngọn tóc dùng sức đứng lên.
Bà Lan muốn đi lên lại bị Tô Noãn Tâm đạp ra ngoài, ngã ngồi dưới đất.
Bà ta lại hung ác bò dậy từ dưới đất xông về phía bên này.
Ông Ngô hét lớn: “Dám động đến cọng tóc nào của cháu gái Ngô Ngụy này, nhà họ Lan các người tuyệt đối xong đời!”
Bà già họ Lan thấy con dâu bị đá ra ngoài nên giận dữ nhào tới, một tay túm tóc một tay cào mặt Tô Noãn Tâm.
Tô Noãn Tâm kéo tóc rồi né sang bên cạnh.
Dù vậy cô vẫn bị cào một dấu đỏ trên mặt, tuy da hơi non mềm nhưng vết cào ấy chỉ sượt qua, không cảm thấy đau lắm.
Tô Noãn Tâm suýt nữa tức chết.
Bà già đáng chết này, tưởng cô không trị được bà ta hả?!
Cô gần như dùng hết sức giãm lên chân bà ta.
Bà già bị đạp đau đến nỗi kêu gào áu áu, vậy mà vẫn không buông tha, cố sống cố chết đòi kéo tóc cô.
Tình cảnh trở nên hỗn loạn, phía Lan Duệ đột ngột vang lên tiếng gào thảm thiết như giết heo. Tiếng hét xộc thẳng vào lòng đám người nhà họ Lan, khiến họ nghe mà khựng lại.
Tất cả mọi người bỗng chốc nhìn sang Lan Duệ.
Họ thấy Lệ Minh Viễn cầm dao găm, con dao cắm sâu vào đùi Lan Duệ.
Dao găm vừa rút ra, Lan Duệ lại kêu gào thảm thiết, không ngừng rên rỉ.
Ngay cả Tô Noãn Tâm cũng bị tiếng kêu ấy thu hút sự chú ý, cô nhìn qua thì thấy chú già ngồi dưới đất, cầm dao găm dính đây máu, nhìn lướt qua cả nhà họ Lan bằng ánh mắt cực kỳ khát máu.
“Tiếp tục đi!”
Sau đó anh lập tức đâm thêm một nhát vào đùi Lan Duệ, hơn nữa còn đâm rất sâu.
“Các người Tiếng gào của Lan Duệ vang lên không ngớt.
Tô Noãn Tâm trợn tròn mắt.
Cô chép miệng, đỏ mắt nói: “Chú ơi… em đau”
Lệ Minh Viễn nghe thấy nhưng không thèm nhìn cô.
Ý anh quá rõ ràng… Đáng lắm.
Ai bảo em mặc bikini, ai bảo em ra ngoài chuốc họa.
Người nhà họ Lan đều trợn tròn mắt.
“Ôi trời ơi Duệ nhỉ của mẹ!”
“Thằng nhãi họ Lệ kia, sao mày dám?!”
“Lệ Minh Viễn, mày dám cầm dao đâm đùi em trai tao, mày muốn đối địch với nhà họ Lan bọn tao hả?”
Lệ Minh Viễn không khỏi nhếch mép, nở nụ cười lạnh lùng: “Bà Lan cứ một mực túm tóc cô nhóc nhà tôi mà không chịu thả, chẳng lẽ bà không cần gốc rễ của cháu trai nữa à?”
Dứt lời, anh lập tức nhắm nhát dao thứ ba vào chỗ kia của Lan Duệ.
Bà già họ Lan sợ đến mức run tay, rơi bàn tọa xuống đất, gào thét khóc lớn.
“Thăng Lệ muốn giết người!”