Chương
Tiêu Bảo Dương không nhịn được cười nói: “Đây là đang chiến tranh lạnh với tổng giám đốc Lệ à?”
“Hừ, đàn ông không thể nuông chiều, một lần nhận thua thì sau này sẽ không thể mặc nữa! Dựa vào cái gì chứ! Tôi chính là muốn mặc đó! Tôi còn muốn mặc trước mặc anh ấy! Cho anh ấy tức chết luôn!”
Tiêu Bảo Dương cùng Tiêu Bảo Vỹ đều có hơi dở khóc dở cười, Thôi bỏ đi.
Con nhóc giày vò người ta này là do Lệ Minh Viễn tự mình tìm tới.
Lệ Minh Viễn tự chịu thôi.
Cũng may, Ánh Mai nhà anh ta rất nghe lời.
Nói mấy câu là có thể thuyết phục cô đồng ý rồi.
Chỉ lần này thôi, lần sau không vậy nữa.
Về phần Lệ Minh Viễn thì tự mình cầu phúc đi.
Một hàng người trò chuyện trong phòng khách, đến khoảng chín giờ tối, Tô Noãn Tâm liền cùng Dương Ánh Mai vào phòng dành cho khách.
Dương Ánh Mai muốn ngủ chung với Tô Noãn Tâm.
Tiêu Bảo Dương không biết làm sao, tự mình về phòng ngủ trông phòng trống một mình.
Mười năm rồi… Gần như đều chung chăn chung gối với Dương Ánh Mai.
Trước giờ chưa từng tách ra ngủ riêng, đây là lần đầu tiên.
Tiêu Bảo Dương vô cùng không quen.
Anh ta gọi điện thoại cho Lệ Minh Viễn.
Vừa hay Lệ Minh Viễn cũng đang mất ngủ, tiếp điện thoại nói: “Có chuyện gì?”
“Con nhóc nhà anh nghịch ngợm quá rồi…cướp vợ tôi đi ôm ngủ rồi, mười năm rồi, người chưa từng trông phòng trống một mình như tôi đây… mất ngủ rồi, tổng giám đốc Lệ tính sao đây?”
Khóe miệng Lệ Minh Viễn co giật nói: “Tìm cô ta Bảo Châu”
Bây giờ anh làm gì còn cách nào với con nhóc kia chứ?
Cũng mất ngủ trông phòng trống phòng trống một mình như ai thôi.
“Không thì lát nữa con nhóc kia ngủ rồi tổng giám đốc Lệ đến nhận người đi?”
Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Anh cảm thấy được không?”
“Tôi thấy hoàn toàn không có vấn đề gì, cổng lớn nhà họ Tiêu luôn mở rộng cho anh”
“Anh chắc chứ? Nếu con nhóc kia quậy các anh thì tự gánh hậu quả à”
“Tổng giám đốc Lệ không khuyên được sao?”
“Không chắc”
“Vậy thì thôi đi…”
“Tôi mặc đồ xong luôn rồi mà anh bảo tôi thôi đi hả?”
Tiêu Bảo Dương suýt nữa phụt cười.
Lệ Minh Viễn…Lệ Minh Viễn lại như vậy.
Tác phong nhanh vậy hả?
Quần áo cũng mặc xong rồi?
Mặt anh dày, cam chịu nói: “Vậy … anh tới đi”
“Đi đi, chờ khi nào cô bé ngủ thì nói cho tôi biết”
Anh đi bắt kẻ trộm về nhà.
Ba ngày không dạy dỗ là cô bé chết tiệt kia đã leo lên hẳn nóc nhà rồi đấy… đúng là thiếu trừng phạt.
Chuyện bỏ nhà ra đi mà cũng làm được.
Thật sự là biện pháp của anh không đúng chút nào sao??