Chương
“Đây là chuyện cậu nên làm, chẳng có lí do gì để nói cảm ơn cả”
Kỷ Vân Như ngay lập tức bị làm cho tức giận đến mức bật cười.
“Mối quan hệ giữa tôi và cậu tôi chẳng tốt đến như vậy, nể mặt cha mẹ ông ta nên tôi mới chẳng vui vẻ gì mà chạy đến đây, rõ ràng chẳng phải là tôi đây đang giúp cho cậu chuyện tốt, xả giận cho con nhóc của nhà cậu hay sao?”
“Vậy thì cũng là những gì cậu nên làm”
Nói dứt lời, Lệ Minh Viễn liền cúp điện thoại.
Giúp cháu mình xả giận, chẳng phải là chuyện nên làm hay sao?
Kỷ Vân Như tức giận đến mức đưa tay đập vỡ chiếc điện thoại.
Con mẹ nó chứ việc tôi nên làm!
Để trút giận cho Tô Noãn Tâm, dựa vào đâu mà Kỷ Vân Như cô phải làm chuyện này?
Kỷ Vân Như trở nên cáu gắt, tức giận và người nhà họ Lan trở thành chiến trường để làm nơi trút giận của cô.
Cả nhà họ Lan đều rơi vào cảnh tan nát hỗn loạn.
Bà Lan trước đây giả vờ lên cơn đau tim chẳng ngờ cuối cùng lại thật sự lên cơn đau tim, được đưa đi cấp cứu tại bệnh viện.
Lan Bảo Khiết đứng phía sau chẳng dám thở mạnh, cúi đầu đứng ở đó, im lặng chẳng nói lời nào.
Ông cụ nhà họ Lan cũng tức đến mức đầu đau phải đưa vào bệnh viện.
Cả nhà họ Lan đều trở nên hỗn loạn.
Kỷ Vân Như tiến lại gần, cười như chẳng phải cười, nhìn Lan Bảo Khiết nói: “Biết tại sao tôi lại chẳng muốn bắt tay với cô không?”
Lan Bảo Khiết nắm chặt tay, cụp mắt đứng ở nơi đó hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì cô vẫn còn chưa đủ tư cách”
“Tuyệt đối không phải vì lí do này!”
“Vậy thì tôi sẽ nói cho cô biết một lí do nữa..”
“Gì cơ?”
“Tô Noãn Tâm bây giờ, chính là vận mệnh của Lệ Minh Viễn, tôi đây còn không dám động đến cô ta, cô dám động đến ư? Muốn chết cũng đừng lôi tôi theo! Tôi đây vẫn còn chưa sống đủ, lí do này, đã đủ chưa?”
Kỷ Vân Như nói xong liền cười nhạt, ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét, đưa mắt liếc nhìn Lan Bảo Khiết sau đó xoay người rời đi.
Ánh mắt vừa rồi trước khi rời đi trông giống như ánh nhìn một con lợn ngu ngốc khiến cho trong lòng Lan Bảo Khiết cảm thấy nhục nhã, ê chề.
Nhưng cũng hoàn toàn tuyệt vọng, chẳng biết làm sao.
Mặc dù nhà họ Kỷ không được, nhưng Kỷ Vân Như vẫn là bà chủ của nhà họ Lục.
Nhà họ Lục là Kinh Bắc, chỉ đứng sau đại gia tộc nhà họ Lệ, nhà họ Lan bọn họ vốn không đụng đến được.
Sau khi Kỷ Vân Như rời đi, Lan Bảo Khiết nắm chặt tay, nghiến răng tức giận hét lên nhìn căn nhà bị đập phá hỗn loạn.
Tô Noãn Tâm!!!
Đợi đó!!!
Kỷ Vân Như thì không thể đụng đến nhưng Tô Noãn Tâm thì khác, cô ta xong rồi!!
Lan Bảo Khiết không thèm để ý đến vết thương trên mặt bị tức giận đến mức rách ra, vội vàng chạy nhanh về phòng tìm điện thoại bấm một dãy số điện thoại.
Cô ta gần như hét lên với người ở đầu dây bên kia: “Tôi muốn Tô Noãn Tâm chết! Muốn cô ta chết ngay lập tức!”
Người ở đầu dây bên kia điện thoại không khỏi ngẩn người ra một lúc, sau đó một giọng nữ giễu cợt vang lên: “Nghe nói Kỷ Vân Như vừa đến nhà họ Lan các người, ra oai rồi?”
“Kỷ Vân Như là đồ tiện nhân! Nhìn bề ngoài tiểu thư đài các nhưng trên thực tế ai đối với cô ta mang lợi thì cô ta sẽ cất nhắc, nâng đỡ!