Chương
Lệ Minh Viễn hơi quát nói: “Kiến thức trước kia học đâu?”
“Đều trả hết cho thầy giáo rì “Tô Noãn Tâm, nếu tiếng anh mà em học không tốt, sau này sự nghiệp của em sẽ chỉ giới hạn ở trong nước”
“Á… Em còn muốn phát triển ra quốc tế cơ”
“Vậy em học hẳn hoi vào!”
“Biết rồi…”
“Ngày mai có lịch trình gì?”
“Ngày mai đến đoàn làm phim xem Minh Dao đóng máy…. sau đó đón Minh Dao về, sau đó nữa thì không có lịch trình, chờ khia giảng lên năm hai” Lệ Minh Viễn gật đầu nói: “Ngày mai sau khi về nhà, anh sẽ sắp xếp gia sư phụ đạo thêm cho em”
ả… Học bổ túc tiếng anh sao?”
“Các chương trình khác cũng vậy, năm nhất không có nhiều bài tập, làm xong hết mấy môn kia rồi tập chung vào tiếng anh”
Tô Noãn Tâm chỉ cảm thấy mình quá là khổ.
Cô cho rằng làm diễn viên, chỉ cần học tốt diễn xuất là được…
nhưng không ngờ như thế chưa đủ.
Theo chú nói, muốn làm diễn viên giỏi thì phải học giỏi rất nhiều thứ nữa. Cô mệt mỏi ghé vào bàn tiếp tục làm đề toán.
Lệ Minh Viễn không mang công việc về nhà .
Sau khi Tô Noãn Tâm làm xong bài tập toán theo chỉ tiêu của ngày.
hôm nay, vừa ngẩng đầu lên đã thấy chú đang viết đáp án cho cô.
Hai mắt cô không khỏi sáng lên nói: “Chú đang viết đáp án sao?” “Ừ, mấy môn này không quan trọng, không có liên quan gì đến chuyên ngành của em, có học hay không cũng không quan trọng.”
“Oa! Vậy em lập tức chép mấy cái này!”
“Ừ, chép vật lý trước, mấy môn khác anh chưa làm xong”
“Cảm ơn chú, chú là tốt nhất”
Chỉ cần chép xong hai môn, rồi cô tự làm ngữ văn và toán, như vậy chỉ còn lại tiếng anh.
Ngày mai chú mời thêm gia sư, vừa học vừa làm, cũng không đáng sợ như cô nghĩ.
Tâm trạng của Tô Noãn Tâm lập tức tốt lên, hưng phấn chép bài.
Hơn mươi một giờ tối, Tô Noãn Tâm mệt rã rời ngáp một cái. Lệ Minh Viễn nhìn cô một cái, thấy hai mí mắt của cô nhóc đang đánh, anh mở miệng nói: “Chép xong hai môn này thì đi ngủ, anh đi tắm trước” “Được chú, chờ chú tắm xong là em sẽ chép xong…”
học tập cho tốt, biết thêm chút kiến thức sau này sẽ có chỗ tốt”
“Biết ạ: Sau khi chép xong hai môn kia, Tô Noãn Tâm gọi điện thoại cho.
Lâm Xuân Mạn nói: “Đã làm xong hai môn, muốn chép không?”
“Phụt! Nhanh vậy! Hôm nay tớ mới nói cho cậu mà tối cậu đã làm xong hai môn rồi ư?”
“Đúng vậy, chú nhà tớ giúp tớ làm”
“Phụt! tổng giám đốc Lệ nhà cậu rảnh rỗi vậy sao, không ngờ còn giúp cậu làm bài nữa đó.”
“Ha ha, chú nhà tớ nói môn này không quan trọng, có học hay không không quan trọng, liền viết đáp án cho tớ chép”
Lâm Xuân Mạn dở khóc dở cười nói: “Không được… Tớ cũng phải đi tìm Tân Thiên giúp tớ làm bài!”
“Phụt. Tân Thiên sẽ chịu sao?”