Chương
Trong lòng Bạch Kỳ Sương rất là phức tạp.
Trong lúc nhất thời, bà không biết nói cái gì cho phải.
Đúng lúc này điện thoại của Minh Dao vang lên.
Cúi xuống nhìn là điện thoại do Lục Viễn Phương gợi tới.
Minh Dao yên lặng nhìn Bạch Kỳ Sương một cái, chột dạ nói: “Mẹ…
Con có thể nghe máy không? Là bố gọi tới”
Bạch Kỳ Sương hít sâu một hơi nói: “Nghe đi, mở loa ngoài… Ngược lại mẹ muốn nhìn em, lúc mẹ không có ở đây, hai người giao lưu như thế nào”
Lời đều đã nói, Minh Dao không sợ bà nghe.
Nó ấn nút nghe máy, sau đó mở loa ngoài rồi ngọt ngào kêu một tiếng: “Bố ơi!”
Lục Viễn Phương vô ý thức cong khóe môi, giọng nói nhẹ nhàng nói: “Minh Dao à… hôm nay bố đã báo danh rồi, con có trông thấy không?”
“Trông thấy! Minh Dao rất vui vẻ! Chờ đến khi hai mặc, con có thể ngày ngày được gặp bố rồi!”
“Ừ, bố cũng rất chờ mong..”
“Bố ơi, bây giờ mẹ đang ở đây, mẹ bảo con mở loa ngoài, muốn nghe chúng ta nói chuyện”
Bạch Kỳ Sương.
Trẻ con bây giờ đều như thế sao….
Quá thành thật, không biết nói dối hay là muốn bà bị khó xử?
Mà Lục Viễn Phương ở bên kia điện thoại có chút trợn tròn mắt….
Bạch Kỳ Sương… cũng ở đó.
“…” Trong lòng bà chắc chắn là sụp đổ.
Minh Dao thấy Lục Viễn Phương không nói gì, vẻ mặt của mẹ bó cũng cứng ngắc ngồi ở bên cạnh trừng mắt nhìn nó.
Tâm trạng của nó rất tốt cười nói: “Có phải bố chột dạ, sợ mẹ… cho nên không nói gì”
Lục Viễn Phương hít một hơi nói: “Ừ, là bố có lỗi với mẹ con, cho.
nên rất sợ đối mặt với mẹ con…”
“Bố không cần phải như vậy, trong lòng mẹ rất yêu bố… bởi vì yêu bố cho nên mới không cùng bố so đo nhiều như vậy!”
Lục Viễn Phương khế cười một tiếng nói: “Minh Dao của chúng ta hiểu chuyện như vậy?”
“Đúng vậy, đàn chị dạy con rất tốt, con luôn làm đàn chị tức giận, nhưng bởi vì đàn chị yêu con, cho nên mỗi lần đều không so đo với con, ở trong mắt đàn chị, con giống như là em gái ruột vậy, muốn sống với nhau hết một đời!”
Trong lòng Lục Viễn Phương khẽ động: “Ừ, lần sau nếu gặp Tô Noãn Tâm sẽ cho cô ta thêm đùi gà”
“Ha ha, đàn chị không thích bố, còn lâu mới thèm đùi gà của bố”
Lục Viễn Phương nghĩ đến chuyện trước đây từng làm, nửa đêm cưỡng ép ôm người ta, có chút đuối lý nói: “Không thích thì không thích, có Minh Dao thích bố là đủ rồi”
“Vâng, còn cả mẹ cũng thích bố nữa”
Bạch Kỳ Sương suýt chút nữa là trừng thủng cái trán của nó.
Thật sự là… quá lúng túng.
Cũng chính là vì đối phương là con gái mình cho nên không có cách nào, chỉ có thể cứng ngắc đi ra khỏi phòng.
Minh Dao lập tức cười ha ha nói: “Bối ơi, con khiến cho mẹ chạy mất rồi! Mẹ thật đáng ghét, thế mà không cho con tham gia chương trình, còn muốn con rút lui cơ”