Chương
“Quân Quân và Hứa Bảo Châu cũng muốn tham gia sao?”
“Ừ, có thể giữ bọn họ lại”
“Được, chú sắp xếp đi… chỉ là Hứa Bảo Châu cũng quá liều, mặt như vậy mà vẫn muốn tham gia chương trình”
“Vì Quân Quân sao?”
“Vâng… Cô ấy đã liều đến mức này vì Quân Quân, nếu sau này Quân Quân mà không cưới cô ấy thì chẳng khác gì một tên cặn bã cả!”
“Sau đó thì sao?”
Tô Noãn Tâm nắm chặt nắm đấm, hai mắt tràn ngập sát khí nói: “Đàn ông cặn bã đều phải chết!”
“.” Cũng may anh không cặn bã.
“Chú cảm thấy thế nào?”
“Mấy tên có đánh dấu màu xanh lam là các cặp đôi có phẩm hạnh không tệ.
“Để em xem một chút…”
Cuối cùng cô lại chọn một cặp đôi không tệ lắm trong giới giải trí, Tô Noãn Tâm cảm thấy vậy là đủ rồi.
Lệ Minh Viễn gạch tên Chu Nhất Niên khỏi danh sách, lại chọn một đôi khác.
Từ đó danh sách đã chọn xong.
Sau khi tổ tiết mục nhận được danh sách xong cũng rất là hài lòng, sau đó bắt đầu tuyên truyền.
Hứa Bảo Châu là nhân tài mới nổi trong giới giải trí, là ngôi sao thanh thuần, trước đó từng hợp tác với Tô Noãn Tâm, bạn trai còn là một cậu ấm.
Đàn Thiên Hương thì sau mấy năm biến mất khỏi giới giải trí thì trở về, năm đó cũng nổi tiếng khắp nam bắc, nhận vô số điểm nhan sắc từ các trạch nam, cũng là một điểm sáng của tổ tiết mục.
Về phần hai đôi còn lại, tổ đạo diễn cảm thấy danh tiếng không tệ, cũng không phải ngôi sao có quá khứ đen tối gì.
Sau khi công bố danh sách chính thức xong, tổ tiết mục đã bắt đầu chuẩn bị rất kỹ lưỡng, một tuần sau chính thức khai mạc.
Trước ngày khai mạc, Lệ Minh Viễn tăng ca thêm vài ngày để nhanh chóng làm xong tiến độ công việc, mỗi ngày đều đi sớm về khuya.
Tô Noãn Tâm đau lòng muốn hỏng luôn, mỗi ngày nấu canh chờ anh về nhà ăn, sau đó cùng anh ăn.
Chờ anh ngủ trung.
Lệ Minh Viễn thấy vậy thì trong lòng rất ấm áp.
Cho nên vì để cùng nhóc con ra ngoài chơi, có mệt mỏi cũng đáng.
Ngày khai mạc, Tô Noãn Tâm đã đặt xong đồng hồ báo thức, trước.
khi tổ tiết mục đến đã dậy đánh răng rửa mặt thay quần áo xong hết.
Sau khi thay quần áo xong, cô trang điểm đậm cho mình, buộc tóc.
đuôi ngựa, nhìn rất thoải mái.
Sau đó lại lục tủ quần áo lấy quần áo cho chú nhà cô, bắt anh đổi.
Lệ Minh Viễn nhìn quần áo cô chuẩn bị, khóe miệng hơi co rút: “Anh không mặc quần jean”
“Chú ơi chú nhìn đi, là đồ đôi đó!”
Nhóc con mặc nhìn rất đẹp.
Áo sơ mi phối với quần jean màu lam nhạt, nhìn vừa sạch sẽ lại có mấy phần tri thức.
Lệ Minh Viễn hít một hơi nói: “Dù vậy thì anh cũng không mặc.”
“Chẳng lẽ chú muốn mặc vest đi tham gia chương trình sao?”
Nhìn bộ dáng khẩn cầu của cô nhóc, Lệ Minh Viễn cuối cùng cũng không chống đỡ được.
Cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh thay.