Chương
“Chú ơi ăn cũng ngon lắm, chú đừng lột cua cho em mãi thế, chú cũng ăn đi.”
“Ừm, chú đang ăn”
“Chú nghe em nói không sai đâu… Thỉnh thoảng đi ra ngoài trải nghiệm một phen cuộc sống muôn màu! Hôm nay, mặc dù tổ tiết mục yêu cầu hoạt động rất quá đáng, ép cho chú làm những chuyện bình thường không làm… Có phải có cảm giác thành công lắm không?”
“Ừm” Có.
Đặc biệt là nhìn dáng vẻ cô nhóc ăn hải sản rất thỏa mãn.
Hải sản nơi này rất tươi, hương vị cũng không tệ.
Ngay cả anh ăn cũng không ít.
“Vậy khi chúng ta về nhà, chú có thể ngồi trong vườn gảy đàn ghita cho em nghe không?”
“Được”
“Ôi! Chú là tốt nhất!”
“Ăn đi”
“Chú cũng ăn…”
Nhân viên quay chụp của tổ tiết mục thấy thế thì nước bọt cũng chảy ra.
Dù sao dưới điều kiện khó khăn như thế còn có thể kiếm được tiền ăn hải sản dưới ánh nến thì cũng xem như một loại bản lĩnh.
Ngay từ đầu chỉ muốn cho tổng giám đốc Lệ đi dỗ con nít, kết quả lại tịch thu tiền của người ta, chỉ cho mượn ghita để dùng.
Đúng là người rất có nguyên tắc.
So với tổng giám đốc Tân kia thì đa tài hơn nhiều.
Sau khi ăn xong một bữa tiệc hải sản dưới ánh nến, trên bàn ăn còn dư mấy con cua.
Tô Noãn Tâm nhìn thoáng qua nhân viên công tác mà nói: “Cái đó ăn không hết tôi có thể gói về tối ăn được không?”
Nhân viên công tác vội nói: “Cô Tô cứ tự nhiên.”
Tô Noãn Tâm lập tức cho người gói lại cầm trên tay.
Sau khi Lệ Minh Viễn thanh toán hóa đơn thì hai người đi về biệt thự.
Vừa mới vào biệt thự, chỉ nghe thấy một giọng nữ sắc bén vang lên: “Vì sao mấy người lại nhốt anh ấy vào phòng tối? Quy tắc hoạt động của mấy người chính là lừa người phải không!”
“Thật ngại quá, ảnh hậu Đàm, tổ tiết mục có quy định của tổ tiết mục… Anh ta lén giấu tiền mặt mua thức ăn ngon cho cô, vốn là trái với quy tắc của tổ tiết mục”
“Vậy thì mấy người cũng không thể không quan tâm anh ấy được!
Tiết mục này tôi rời khỏi, không tham gia”
“Ảnh hậu Đàm, chúng ta ký hợp đồng rồi…”
Trong mắt Đàn Thiên Hương hiện lên ý lạnh, những người này dám chắc cô không trả nổi tiền nên lúc này làm khó cô.
Phí Dương cười khổ nói: “Chỉ mới hai tiếng mà thôi, không sao đâu…
Thiên Hương chờ anh, anh sẽ ra nhanh thôi, đừng giận, tức giận sẽ không tốt.”
Đàn Thiên Hương hít sâu một hơi: “Oan cho anh rồi.
“Anh không sao, ngoan, về phòng em nghỉ ngơi đi… Chờ anh ra kiếm tiền mua thức ăn ngon cho em”
Hốc mắt Đàn Thiên Hương ửng đỏ, ngẩng đầu không nói gì.
Tô Noãn Tâm cau mày nói: “Chú… Tổ tiết mục cũng tích cực quá rồi.”