Chương
Cái đôi này khiến người ta hình dung đến một câu chuyện ngôn tình giữa cô gái mạnh mẽ và chàng trai tsundere.
Hết lần này tới lần khác cứ phải hai người này ở chung với nhau mới chịu, nhưng nhìn cũng rất hợp đôi.
Trương Thanh cười hỏi: “Các người đang muốn ra ngoài tìm đồ sao?”
Tô Noãn Tâm gật đầu nói: “Đúng vậy”
“Tất cả gia vị chúng tôi bên này đều có, có thể cho các người mượn dùng…… Cái bếp lò đất kia tôi cũng biết dùng có thể giúp các người nhóm lửa”
“Vậy thì tốt quá, cảm ơn cô nhé”
“Không cần khách khí…… Chúng tôi bên này cũng không có nhiều lương thực cho lắm, mặc dù có người ở nhưng đồ vật mà bọn họ để lại không nhiều, có lẽ điều kiện vật chất của họ không được dư người khác ăn đồ ăn của mình còn mình không có cái gì để ăn: “Chúng tôi bên này không có người ở…… Tất cả đều là mạng nhện may là có người của đoàn làm phim giúp chúng tôi dọn dẹp.”
Trương Thanh gật đầu cười nói: “Vậy không làm phiền các người nữa: Tô Noãn Tâm lúc này mới nắm tay chú nhà mình, cùng nhau ra ngoài tìm nguyên liệu nấu ăn.
Trên đường, Lệ Minh Viễn hỏi cô: “Cần thứ gì?”
“Cần ớt, có thịt ba chỉ rồi em có thể làm thịt xào sả ớt cho chú ăn”
“Sau đó thì sao?
“Khoai tây nhồi thịt cũng ăn rất ngon”
“Ừm, thêm một chút rau xanh nữa đủ rồi chứ.”
“Thêm mấy quả trứng gà, nấu canh cà chua trứng đi, hơn nữa chúng †a phải ở đây vài ngày nên mua nhiều một chút về dự trữ”
Lệ Minh Viễn gật đầu, mang theo cô đi đến một ngôi nhà có người ở dùng tiền mua một vài thứ trở về.
Sau khi trở về hai người lại thu dọn hành lí một chút, bầu trời cũng bắt đầu tốt dần.
Bọn nhỏ tiểu học ở trong thôn cũng trở về.
Tô Noãn Tâm ngồi xổm ở cửa sân nhìn bọn nhỏ đi ngang qua, mỗi một đứa nhỏ đều ăn mặc rất giản dị có chút bùn xỉn, đã lớn thế rồi còn mặc quần áo vá víu.
Trên giày còn có mấy cái lỗ.
Một cô bé dáng dấp rất đáng yêu, đeo cặp sách, nhìn thấy cô liền hơi cười có chút ngượng ngùng nói một câu: “Em chào chị ạ”
Tô Noãn Tâm vẫy tay với cô bé nói: “Em gái nhỏ, vừa tan học sao?”
“Ừm, nghe mẹ em nói trong thôn có người tới quay tiết mục.
“Ha ha, đúng rồi bọn chị chính là người của tổ tiết mục đây”
“Vậy em sẽ được lên TV sao?”
“Đương nhiên rồi, em gái nhỏ muốn lên TV sao?”
“Em….. Em ngại.”
“Ha ha, không cần ngại năm nay em gái nhỏ bao nhiêu tuổi rồi?”
“Em tám tuổi rồi”
Cũng không chênh lệch với Minh Dao là bao, nhưng nhìn lại nhỏ nhắn xinh xắn, gầy gò hơn Minh Dao nhiều.
Làn da thường xuyên phơi nắng cũng rất đen, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại rất có thần.
“Em tên là gì hử?”
“Em tên là Trình Anh, bọn họ đều gọi em là bé Anh”
“Bé Anh à, cái tên rất dễ nghe…… Nhà em ở chỗ nào?”