Chương
Sẽ bị bắt cóc!
Cũng không biết, đám bắt bóc này sẽ đòi chú nhà cô bao nhiêu tiền.
Cho dù là bao nhiêu, nếu như là đòi tiền, chú nhà cô sẽ cho, đúng không?
Giờ phút này, cô không dám nghĩ sâu.
Ngoại trừ buổi sáng gặm hai cái bánh mì, bụng cô giờ phút này đói muốn chết lặng, kêu ùng ục ùng ục không ngừng.
Cô không ngừng giấy hai cáu, trong mồm truyền ra tiếng ưm ưm.
Chỉ chốc lát đã có tiếng bước chân truyền đến.
Nghe tiếng động, hẳn là ở trên mặt đất phẳng, sàn nhà, là chất gỗ…
Cho nên hiện tại cô đang ở trong phòng?
Sau phút, khăn che đầu cô bị xốc lên.
Một trận ánh sáng chói mắt đập vào mắt cô, Tô Noãn Tâm nheo hai mắt lại theo bản năng.
Sau đó cô mở mắt ra, trước mắt cô là một người đàn ông cao to vạm võ, cánh tai trái xăm Thanh Long, tay phải xăm Bạch Hổ…
Con mẹ nó, cái này vừa nhìn đã biết là người lăn lộn ngoài đường rồi!
Cô cũng thấy rõ được cảnh tượng bốn phía xung quanh.
Đây là một căn phòng rất là đơn sơ, nhưng người này chưa có phát rồ tùy tiện ném cô trên mặt đất, vẫn có lương tâm đặt cô trên giường.
Tô Noãn Tâm híp mắt, lại ưm ưm hai tiếng.
Người đàn ông đi đến xé băng dính trên miệng cô.
“Kêu cái quần què gì? Có nhu cầu gì thì nói mau!” Tiếng nói to lớn thô lỗ của người đàn ông vang lên trong phòng.
Tô Noãn Tâm vội vàng lấy lòng: “Đại ca này, tôi đi Nghe vậy, người đàn ông có chút ngây người.
Con nhóc này, biết mình bị bắt, nhưng không có mở miệng hét lên, cũng không có lớn tiếng hô cứu mạng, cũng không có một chút bộ dáng như bị hù dọa, vừa mở miệng đã kêu đói.
Được rồi, từ lúc buổi sáng bị bắt đến bây giờ là đêm khuya, hoàn †oàn nên ăn cơm.
Anh ta gật đầu nói: “Đợi một lát, tôi đi lấy cho cô ăn”
Chưa đầy lát sau, người đàn ông kia đã cầm hai cái bánh mì với một chai nước khoáng vào.
Vẻ mặt Tô Noãn Tâm oan ức nói: “Đại ca… Trước tiên có thể cởi trói cho tôi không, cả chân và tay của tôi đều bị trói rất đau.”
“Không thể, đại ca đã nói, cô là một người luyện võ, rất dễ dàng chạy trốn, cứ để vầy đi, tôi đút cho cô ăn!”
“Thế nhưng mà….. Tôi không quen để người khác đút”
Người đàn ông cười lạnh nói: “Cô không có quyền lựa chọn! Vừa nấy còn cảm thấy cô biết suy nghĩ sau khi tỉnh lại thì không có la to, bây giờ lại bắt đầu có suy nghĩ hão huyền rồi hả? Cũng không biết tự xem lại tình cảnh của mình hả “Tình cảnh tôi thế nào?”
“Các người bắt cóc tôi chắc chắn là có mưu đồ, các người cũng không thể để tôi chết đói được! Tôi mặc kệ, nếu các người mà không cởi trói thì tôi sẽ không ăn, cứ để tôi chết đói đi!”
“Người ta lớn như vậy rồi, cũng chỉ có mỗi chú nhà tôi đút cho tôi ăn, tôi mặc kệ, ngoại trừ chú nhà tôi ra, tôi sẽ không để cho bất cứ người nào đút! Các người muốn để cho tôi chết đói thì cứ để cho tôi chết đói đi!”
“Như vậy các người sẽ chẳng chiếm được gì cả”
Người đàn ông trực tiếp cạn lời… Con mẹ nó đây là tổng giám đốc và cô vợ nhỏ à.