Chương
“Cô biết là tốt!”
có `nhiều tiền “Yên tâm đi, các anh nhớ phải cẩn thận với Tô Noãn Tâm…. Nhà họ Lệ đã báo cảnh sát, còn phía rất nhiều người đi tìm bốn phía… Nếu như có thể, các người tìm một chỗ trốn trước đi, trước không nên quay lại, nếu không các người bị bắt thì tôi phải làm sao?”
Vẻ mặt Nam ơi dịu lại, cười nhạt nói: “Cô yêu tâm, tôi không có việc gì… Ngược lại cô nhớ trốn cho kỹ, không nên lộ số “Tôi biết…”
“Hiện tại có thể nói cho tôi biết tại sao lại không lập tức giết cô ta, mà phải chờ đến mấy ngày sau mới giết? Không phải cô vẫn luôn muốn giết cô ta sao?”
Tân Viên có chút chột dạ, chắc chắn không dám nói lời thật lòng.
“Bởi vì Lệ Minh Viễn rất quan tâm tới con đí kia, trước khi chúng ta ra nước ngoài, con đĩ kia không thể chết! Nếu không… Toàn bộ chúng ta sẽ xong đời”
Nam đã hiểu, anh ta gật đầu nói: “Hiểu rồi, tôi sẽ lén chuẩn bị sẵn để chuẩn bị rời đi trong thời gian tới, cô cũng chuẩn bị kỹ càng đi”
Tân Viên nhíu mày nói: “Tại sao phải lén lút?”
“Nếu không thì cô cho rằng loại người như tôi có thể đi ở bên ngoài ánh sáng sao?”
Cũng đúng, cùng lắm chỉ là mấy con chuột ở cống rãnh bẩn thỉu không dám gặp người thôi.
Cũng chỉ có giá trị lợi dụng như vậy.
Ngay từ đầu Tân Viên là dùng tiền mời bọn họ tới.
Sau đó là có chút quan hệ cá nhân.
Biết đây không phải là một người đàn ông bình thường, trên tay dính không ít mạng người.
Lại hướng tới muốn ra nước nước ngoài quang minh chính đại sinh sống.
Còn cần phiếu cơm trường kỳ là cô ta… Nói trắng ra chính là quan hệ lợi dụng lẫn nhau.
Nhà họ tần có tiền, bố cô ta sẽ không thiếu cô ta một đồng tiền.
Mỗi tháng Tân Thị chia hoa hồng, số tiền thuộc về cô ta, Tân Thiên sẽ đưa cho cô ta không thiếu một xu, cho nên cô ta chưa hề thiếu tiền.
Về sau cũng không thiếu.
Người đàn ông cũng vì điểm này mới đánh ý lên người cô ta.
Tuy nhiên, cô ta cũng không phản kháng.
Có cung có cầu, không phải sao.
Chơ sau khi lợi dụng xong, còn lâu cô ta mới quan tâm đến sự sống chết của mấy người này.
Tuy nhiên lúc này cô ta cũng phụ họa nói: “Biết rồi…”
“Ừ, đi ngủ sớm đi”
“Na, anh ở bên kia cũng nhớ tự chăm sóc tốt cho bản thân nha”
“ừ”
Sau khi cúp máy, đáy mắt người đàn ông nhanh chóng hiện lên một tia sáng lạnh.
Nếu có bốn trăm năm mươi nghìn tỷ, như vật có Tân Viên hay không cũng không quan trọng.
Cho nên anh ta thật sự động lòng với số tiền này.
Nhưng điều kiện kiên quyết là phải tới được tay.
Sáng sớm hôm sau, Lệ Minh Viễn nhận được điện thoại của Tân Viên.
Nghe thấy đầu bên kia điện thoại, Tân Viên nói chuyện bốn trăm lăm mươi nghìn tỷ, còn đang cười đến cánh hoa bay loạn, Lệ Minh Viễn không khỏi sững sờ.
Xác nhận cô nhóc vẫn an toàn.
Không chết, hơn nữa còn biết tự nghĩ biện pháp để tự vệ.
Nếu không thì làm sao bọn họ biết những thứ này?