Chương
Đất nhà họ Tiêu hoàn toàn chính xác là đã bán hơn một nửa.
Mảnh đất kia cũng hoàn toàn chính xác bị phía trên thu mua, đang quy hoạch xây thành sân bay.
Tất cả đều là thật, không phải nói dối.
Ánh mắt cả đám nhìn Tô Noãn Tâm dần trở nên ý vị sâu xa.
Bọn họ không ngờ rằng người mình bắt cóc lại chính là thần tài.
Đây chính là bốn trăm năm mươi nghìn tỷ đó… dạng người bình thường như bọn họ, đến cả ba trăm tỷ cũng không có, được không!
Mỗi ngày đều phải liều chết làm chuyện xấu, tiền kiếm được thì lập tức tiêu ngay, căn bản chẳng có khoản nào lớn cả.
Nếu như đại ca thật sự có thể lấy được bốn trăm năm mươi nghìn tỷ này, như vậy anh em bọn họ có thể ăn tiêu phè phỡn mấy đời mà không cần phải lo.
Về sau chỉ cần nằm tiêu tiền là được.
Chỉ cš Thế là thái độ của mấy người này đối với Tô Noãn Tâm cũng thay đổi khá nhiều.
Mỗi lần ăn cơm, đại ca sẽ đích thân cởi trói cho Tô Noãn Tâm, để cô tự ăn.
n nghĩ thôi là đã cảm thấy quá toẹt vời.
Thậm chí cơm nước xũng tốt hơn.
Bảo người lén đi mua mấy thứ mì linh tinh về ăn.
Tô Noãn Tâm bưng một bát mì, vừa ăn vừa cảm kích nói: “Cảm ơn các người, tôi đã nói là tôi không gạt các người mài! Chỉ cần giao tôi ra, chú nhà tôi sẽ đưa tiền cho các ngườ Nam thản nhiên nói: “Ngày mốt sẽ sắp xếp cho cô gặp mặt anh ta, sau khi nhận được tiền sẽ thả cô ngay”
“Tại sao lại là ngày mốt?”
“Bởi vì chúng ta vẫn chưa tới Thủ Đô… Đêm nay chúng ta sẽ đi suốt đêm tới Thủ Đô”
“Hiểu rồi, vậy sau khi ăn xong chúng ta sẽ xuất phát sao?”
“ừ”
Anh ta vẫn luôn không yên tâm với Tân Viên.
Nhiều tiền như vậy, nếu như chuyển vào bên trong tài khoản của Tân Viên… Tân Viên mà chạy thì sẽ hoàn toàn không có quan hệ gì với bọn họ nữa”
Cho nên anh ta không yên lòng, định theo dõi chặt chẽ.
“Vậy chúng ta trở về kiểu gì? Đi máy bay sao?”
Khóe miệng Nam co rút nói: “Nghĩ nhiều rồi, có xe, đi xe đường dài về… Còn phải đi đường vòng qua mấy trạm chốt kiểm tra, chỉ tính riêng thời gian đi đường cũng phải mất hai ngày”
“Phiần phức như vậy sao… Tôi sẽ phối hợp với các người, các người có thể đi cao tốc… Tôi cam đoan sẽ không tố cáo các người”
“Vô dụng, chúng ta đều là những người không thể lộ ra bên ngoài ánh sáng”
“Hả?”
“Đều là người có tiền án, vượt ngục chạy ra, hiểu không?”
Tội phạm truy nã sao!
Vãi cả lìn!
Thế mà cô lại nói chuyện phiếm với người nguy hiểm như vậy.
Nhìn thấy cô bé trước mặt bị dọa tới trợn tròn mắt.
Nam nhíu mày nói: “Cuối cùng cũng biết sợ rồi sao?”
“Nhưng tôi thấy cách nói và hành động của anh… Không quá giống mà? Anh phạm tội gì?”