Chương
Xe đi đường núi nên có chút lung la lung lay, cả người đều choáng váng, không bao lâu sau Tô Noãn Tâm đã ngủ thiếp đi Hôm sau, tin tức cô chủ nhà họ lan ở Thủ Đô bị bắt cóc đã truyền đi khắp toàn bộ Thủ Đô.
Các cô chủ bên trong vòng tròn quyền quý đều bàng hoàng.
Mẹ nó gần đây sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều bắt cóc vậy?
Bắt cóc Tô Noãn Tâm xong lại đến Lan Bảo Khiết?
Nhưng mà đáng sợ nhất là cái gì?
Đáng sợ nhất là cùng ngày hôm đóa liền truyền đến tin tức nhà họ.
Lan phá sản, căn bản không có tiền để chuộc Lan Bảo Khiết.
Lan Bảo Khiết bị giam ở một cái nhà kho cũ nát ở ngoại ô Thủ Đô, trơ mắt nhìn đám cướp cầm điện thoại di động của cô ta gọi điện thoại gọi điện cho người nhà cô ta, vừa mở miệng đã đòi ba mươi tỷ: Lan Bảo Khiết không khỏi thở phào, ba mươi tỷ đối với nhà họ Lan mà nói chỉ là một số tiền không lớn.
Trong lòng cô ta âm thầm cảm thấy may mắn vì đám cướp này khẩu vị không lớn.
Chỉ cần người nhà đưa tiền là cô ta có thể được thả ra.
Kết quả một phút sau, cô ta nghe thấy tiếng ông nội ở đầu bên kia điện thoại: “Không có tiền, giết con tin đi”
Lan Bảo Khiết suýt nữa thì hai mắt tối sầm lại, ngất đi.
Cô ta không tin nhìn điện thoại trên tay người kia, lớn tiếng nói: “Ông nội… Là cháu, cháu là Bảo Khiết đây!”
Ở đầu dây bên kia điện thoại, ông cụ Lan sút đầu mẻ trán hét lên: úc sinh! Mày chết ở bên ngoài đi! Bà mày đã bị mày làm cho tức chết rồi! Không ngờ mày lại dám làm chuyện phạm pháp, cấu kết với Tân Viên muốn chơi chết Tô Noãn Tâm, toàn bộ nhà họ Lan đã bị mày hut hoại rồi!”
“Gia tộc đã phá sản, đến cả bản thân cũng khó lòng tự bảo vệ mình, còn có tiền cứu mày sao? Mày có chết thì cũng là do mày xứng đáng!”
Lan Bảo Khiết nghe vậy thì trực tiếp phun ra một ngụm máu.
Làm sao lại như vậy?
Thế mà Lệ Minh Viễn cũng biết là cô ta nhúng tay?
Nhưng mà cô ta chỉ là kẻ hỗ trợ, kẻ cầm đầu là Tân Viên cơ mà!
Nhà nên phá sản không phải là nhà họ Tân sao?
Tại sao lại là cô ta!
Nhưng trong tay Tân Viên có Tô Noãn Tâm, còn cô ta thì không.
Say khi bọn cướp cúp mày xong, trên một nở một nụ cười khát máu.
“Làm cướp nhiều năm, đây là lần đầu tiên tôi gặp một nhà lạnh lẽo không có tình người như thế… Cô Lam, thì đừng trách”
“Các anh em đừng nóng vội… Không kiếm được tiền thì cũng phải thỏa mãn chỗ khác, tóm lại là trước khi giết con tin, để các anh em thỏa mái một chút cũng được”
“Các anh em thoải mái đi”
Cùng lắm chỉ là dùng tiền mời bọn cướp thôi.
Người gọi điện thoại ném điện thoại xuống đất rồi rời đi.
Anh ta là người của Lệ Minh Viễn, nhưng mấy người này thì không phải.
Cuối cùng Lan Bảo Khiết không có bị giết, sau khi bị đám cướp chơi chán xong thì bị bán cho một đội buôn người khác đổi lấy một ít tiền.
Vê hướng đi thì không biết.
Mà ngày thứ ba Lệ Minh Viễn vẫn luôn chờ đợi cuối cùng cũng đến.