Chương
Lệ Minh Viễn gọi điện thoại cho Lý Mạnh, bảo anh ta điều tra tất cả camera dọc theo con đường này, truy nã một chiếc xe có đầu bị đụng.
Người của anh vội vàng hô lên: “Đại ca, là Wuling Hongguang! Xe vanl”
Lệ Minh Viễn nói cho Lý Mạnh, Lý Mạnh lập tức cho người đi điều tra.
“Làm sao anh biết là xe van?” Một người khác hỏi.
“Nhìn những mảnh vỡ này là biết… Ông đây hiểu về xe, anh quản sao?”
“Trên đường chúng ta đến đây không có gặp cái xe nào… Vậy cứ đuổi theo về phía trước, đợi tin tức của Lý Mạnh”
“Vâng, đại ca, hay là để chúng tôi lái xe cho, nhìn anh lái xe đáng sợ như vậy, chúng tôi chỉ sợ anh trực tiếp lái xe xuống luôn đấy núi mấy”
Lệ Minh Viễn không từ chối.
Nhưng vẫn thúc giục bọn họ lái xe nhanh hơn như cũ.
Xe đã lái như bay mà anh vẫn còn cảm thấy chưa đủ nhanh.
Chẳng mấy chốc Lý Mạnh đã tra được.
“Chiếc xe MiniBus hoàn toàn chính xác rất khả nghị, khi tới trên xe giống như chỉ có một người, lúc xảy rả tai nạn xe cộ xong cũng chỉ có một người, hơn nữa tốc độ lái xe rất nhanh… anh ta không đi đường cao tốc, xe đã lái vào khu không người… tổng giám đốc, hay là chúng ta phái người đuổi theo trước, anh trở về trước đi, chiếc xe kia không nhất định là.
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Tiếp tục đuổi, đến khu không người”
Sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Lý Mạnh không khỏi cười khổ….
Tổng giám đốc lợi hại như vậy mà cũng không thể cứu được cô Tô…
Có thể làm sao bây giờ.
Cô Tô bây giờ vẫn chưa rõ sống chết, đoán chừng tổng giám đốc sắp phát điên rồi.
Anh ta không ngăn cản được.
Chỉ cầu mong là không xảy ả chuyện gì.
Mà Lệ Minh Viễn căn bản là không thể cứ như vậy trở về được.
Nhóc con không ở đó, anh phải đi về đâu?
Mà giờ phút này, không ai biết Tô Noãn Tâm có bao nhiêu tuyệt vọng.
Trơ mắt nhìn người khiêng cô đến thùng xe tải phía sau, cứ tưởng rằng cô sẽ trốn thoát một kiếp.
Kết quả vừa lên xe đã thấy trong thùng xe có hai mươi, ba mươi người phụ nữ lít nhít với nhau…. tất cả đều bị trùm khăn trùm đầu, miệng dán băng dính.
Cô không khỏi hít vào một hơi.
Còn chưa kịp nhìn kỹ thì đầu cô cũng bị trùm lại, bị người dùng sứng ném vào đám phụ nữ kia.
Trời ạ.
Rốt cuộc cô bị ai bắt vậy?
Mẹ nhà nó!
Thật là lắm phong ba mà.
Vừa mới trốn thoát một kiếp thì lại tới kiếp khác.
Mấy người này rõ ràng chính là bọn buôn người… đây không phải là bá bọn họ tới vùng núi để làm vợ cho người ta đấy chứ?
Chỉ nghĩ thôi là Tô Noãn Tâm đã nổi hết cả da gà rồi.
Nhưng mà tất cả những người bên cạnh cô đều đang tuyệt vọng kêu ưm ưm… không chỉ có mỗi mình cô.
‘Tô Noãn Tâm dứt khoát nhập gia tùy tục.