Chương
Sau đó, Dương Diễm run rẩy nhìn Tân Thiên hỏi.
Lâm Xuân Mạn cũng nói: “Tớ còn chưa kịp hỏi… Tân Thiên, Noãn Tâm sao rị Tân Thiên rũ mắt nói: “Sống chết chưa rõ.”
“Vậy người bắt Noãn Tâm là Tân Viên sao?”
“Không phải Tân Viên, là người đàn ông của Tân Viên… Tô Noãn Tâm không ở trong tay Tân Viên”
“Tại sao có thể như vậ Dương Diễm nhíu mày nói: “Vậy cuối cùng… Tân Viên xảy ra chuyện, được đưa đi cứu chữa, người đàn ông kia mang Noãn Tâm đi?”
“Đúng vậy”
“Tô tin tưởng Noãn Tâm còn sống! Nhất định cậu ấy còn sống, trước đây cô ấy đã nói, sinh mệnh của cô ấy rất ương ngạnh, cho dù có để cậu ấy đi đùa với hổ thì cậu ấy cũng có thế sống sót đi ra ngoài!” Dương Diễm kích động hét lên.
Ý tá trong bệnh viện nhíu mày nói: “Bệnh viện cấm to tiếng”
Lâm Xuân Mạn vội vàng kéo Dương Diễm nói: “Dương Diễm, cậu đừng kích động… tớ cũng tin tưởng là Noãn Tâm không có việc gì, cậu ấy tối như thế, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì…”
Tân Thiên đau đầu xoa huyệt thái dương.
Anh ta rũ mắt đứng im tại đó, không nói gì.
Tân Viên đáng chết.
Nhưng lại không chết.
Tô Noãn Tâm không đáng chết nhưng lại không rõ sống chết.
Ngay sau đó thằng nhãi kia cũng mất liên lạc… không biết đi chỗ nào.
Anh ta căn bản là không có chút manh mối nào, bây giờ xem như lái xe ra ngoài thì có thể đuổi theo được sao?
Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy Lệ Minh Viễn mất trí như vậy.
Giống như là một kẻ điên.
Lúc cậu ta quay người rời khỏi nhà kho, anh ta có thể nhìn thấy bàn tay đang buông thõng của cậu ấy run lên.
Anh ta nhìn thấy Tân Nghĩa đi lên trước, cậu ta bảo Tân Nghĩa cút.
Anh ta nhìn thấy cậu ta lái xe như bay rời đi.
Tất cả đều không giống cậu ta thường ngày.
Đã tự loạn trận cước, dựa vào trực giác của mình để đi tìm người…
Đây không phải là hoàn toàn mất lý trí thì là cái gì.
Tô Ngọc Mỹ tỉnh, cơ thể không có gì đáng ngại, chỉ là quá mức ưu tư, suy nghĩ quá nhiều… dân đến mức choáng váng.
Sau khi đi ra khỏi phòng cấp cứu thì đưa đến phòng bệnh bình thường.
Người nhà họ Tô cũng tới, nhưng Tô Ngọc Mỹ đã không còn muốn nói chuyện với bọn họ nữa.
Lý Mạnh cũng tới một chuyến bảo người nhà họ Tô trở về.
Sau đó đi đến trước giường của Tô Ngọc Mỹ nói: “Giám sát Tô… Cô phải giữ gìn sức khỏe”
Trịnh Mạn Nhi nhìn anh ta nói: “Minh Viễn… cùng với Noãn Tâm, đều mất tích sao?”
Lý Mạnh cười khổ nói: “Giám đốc Tô nên nghĩ theo hướng tốt, tổng giám đốc cũng mất liên lạc theo có lẽ là có tin tốt…. bởi vì biết cô Tô ở đâu cho nên mới đuổi theo”
Tô Ngọc Mỹ nhắm hai mắt lại, mở ra, hít sâu một hơi nói: “Noãn Tâm nhà tôi xảy ra chuyện, còn khiến Minh Viễn xảy ra chuyện theo…
Tôi thật có lỗi với người nhà họ Lệ!”
Ông cụ Lệ cũng đi tới cùng với Lý Mạnh, nhưng không vội vã đi vào.
Nghe Tô Ngọc Mỹ mới như vậy, trong lòng ông ấy khó chịu, sải bước đi vào nói: “Cô Tô đừng nói như vậy… là do Minh Viễn làm mất đứa bé kia, nó nên có trách nhiệm tìm người về.”
“Ông cụ Lệ tôi đã nói, phụ nữ của nhà họ lệ tôi đương nhiên phải do đàn ông nhà họ Lệ tôi bảo vệ!”