Chương
“ừ”
Lâm Xuân Mạn rời di, Dương Diễm quay trở lại phòng bệnh, liền nghe thấy Lý Mạnh nói: “Bởi vì quyền thừa kế của nhà họ Lệ, bố của tổng giám đốc lại ra đi sớm, anh ấy lại là cháu trai trưởng, sinh ra đã là người có quyền thừa kế của nhà họ Lệ, bởi vậy từ nhỏ đến lớn đã bị đuổi giết… ông cụ Lệ đã sắp xếp vệ sĩ cho anh ấy, cứ một nhóm rồi lại một nhóm… Mãi cho đến khi tổng giám đốc lên cấp ba vẫn không dừng lại…cũng là khi đó, tổng giám đốc đã xó năng lực phản kích, nhóm sát thủ kia đều không phải là đối thủ của anh ấy…”
“Tổng giám đốc chắc chắn không phải là đèn cạn dầu… Cô Tô, tôi nói vậy không phải để an ủi cô, mà là vì để cho ngài thả lỏng tâm tình, nếu như tổng giám đốc thật sự ra tay, trên đời này không có mấy chuyện mà anh ấy không làm được”
Tô Ngọc Mỹ nghe vậy thì trực tiếp trợn tròn mắt nói: “Quyền thừa kế trong giới nhà giàu, đáng sợ như vậy sao? Từ nhỏ tới lớn Minh Viên đã ăn biết bao nhiêu khổ vậy…”
Lý Mạnh quay đầu lại nhìn thoáng qua Dương Diễm đang đứng ở cửa, cười nhạt nói: “làm phiên cô Dương đứng ở bên ngoài chờ, tôi với cô Tô muốn trò chuyện một lúc”
Dương Diễm biết những lời tiếp theo có thể sẽ không tiện để cho cô nghe thấy, vội vàng gật đầu ra ngoài đóng cửa lại.
Đi đến hàng ghế chờ bệnh viện ngồi xuống.
Trong lòng rất hỗn loạn.
Nhưng không thể làm gì.
Chỉ có thể thầm cầu nguyện Tô Noãn Tâm đừng xảy ra chuyện gì.
Ngàn vạn lần phải sống sót trở về.
Cô sẽ ở đây chờ cô ấy.
Trong phòng bệnh, Lý Mạnh kiên nhẫn nói hết những chuyện Lệ Minh Viễn trải qua từ nhỏ đến lớn cho Tô Ngọc Mỹ nghe một lượt.
Anh ta nói rất lâu, miệng có chút khô khốc nhưng vanac nói tiếp.
Tô Ngọc Mỹ vẫn luôn yên tĩnh nghe, nhưng trong lòng lại như có sóng lớn.
Thím hai của Minh Viễn…. chính là mẹ ruột của thằng bé.
Trời ạ!
Mấy người bên trong giới quyền quý đều loạn như vậy sao?
Rốt cuộc từ nhỏ đến lớn, Minh Viễn đã trải qua những chuyện gì?
Vì quyền thừa kế cho nên luôn bị đuổi giết… đến mức sau này lớn rồi, đến cả tổ chức sát thủ chuyên nghiệp cũng không phải là đối thủ của thằng bé, còn bị thẳng bé thu phục, thành lập một tổ chức sát thủ.
Căn cứ của tổ chức kia ở nước ngoài.
Không cho phép giết người tốt… chỉ cho phép người xấu nhận đơn xử lý người xấu. Tô Ngọc Mỹ cảm thấy tam quan của mình thay đổi.
Những chuyện Minh Viễn trải qua… còn đặc sắc hơn cả phim truyền hình.
Thăng bé có bản lĩnh lớn như thế, giao Noãn Tâm cho nó, chắc hẳn nó có thể mang con bé về…
Nghĩ vậy, Tô Ngọc Mỹ bình tĩnh hơn rất nhiều.
Dương Diễm không biết Tô Ngọc Mỹ với Lý Mạnh ở trong phòng bệnh nới những gì.
Chỉ biết sau khi Lý Mạnh rời đi, trạng thái của Tô Ngọc Mỹ tốt hơn trước rất nhiều.
Lúc Dương Diễm đi vào, cô thấy Tô Ngọc Mỹ đang nằm trên giường bệnh, ngây ngốc nhìn lên trần nhà.
“Dì Tô, dì đã đỡ hơn chưa?”
Tô Ngọc Mỹ lấy lại tinh thần, có chút mê man nhìn Dương Diễm: “Dương Diễm… Cháu nói Minh Viễn có thể mang Noãn Tâm về không?”