Chương
Nhưng trong lòng người phụ nữ này có người để hận, muốn trở về báo thù, cho nên trên đường đều cắn răng chịu đựng.
Xe lại lần nữa lên đường.
Mãi cho đến đêm cũng không dừng lại.
Nửa đêm, Tô Noãn Tâm nghe thấy có tiếng súng vang lên, ban đầu vốn dĩ cô đang mơ mơ màng màng ngủ, cuối cùng bị làm tỉnh dậy.
Người phụ nữ bên cạnh cũng tỉnh.
Nhưng miệng bị băng dính dán vào cho nên không thể giao lưu.
Tô Noãn Tâm có thể cảm nhận được cả người người phụ nữ bên cạnh đang cứng ngắc khẩn trương.
Cô cũng vậy, Bên ngoài chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng về phần là người tới cứu bọn họ hay là đen ăn đen thì bọn họ không ai biết.
Tiếng súng vang lên rất lâu mới dừng lại.
Cửa xe lại lần nữa bị mở ra.
Tiếng ưm ưm trong xe vang lên không ngừng.
Chỉ thấy một giọng nam vang lên, là dùng tiếng Anh.
Tô Noãn Tâm nghe hiểu.
Bọn họ nói: “Những hàng hóa này đều thuộc về chúng ta! Mang hết địt”
Lập tức, có không ít tiếng bước chân truyền đến.
Tô Noãn Tâm và người phụ nữ bên cạnh đều được cởi trói chân, kéo xuống xe.
Bọn họ vẫn bị trùm khăn trùm đầu như cũ, bên trong vang lên tiếng kêu nghẹn ngào không ngừng.
Đoán chừng thời điểm này, không có ai mà trong lòng không khủng hoảng cả.
Ít nhất người lúc trước bắt bọn họ là người cùng một quốc gia, có thể nghe hiểu bọn họ nói cái gì.
Bây giờ là người nước ngoài.
Sức lực léo người lớn như vậy, giống như kéo gà con, hoàn toàn không coi bọn họ là người.
Còn giết hết nhóm người phía trước.
Chắc chắn là nguy hiểm hơn mấy người lúc trước.
Tô Noãn Tâm có chút sợ hãi, nhưng cũng bất lực, loại thời điểm này cô không biết mình có thể làm được gì cả.
Giống như đang sống trong ác mộng vậy.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã được chuyển lên một chiếc xe khác, không gian bên trong xe rất lớn, nhiều người đi lên như vậy nhưng không có cảm giác chen chúc.
Xe lại lần nữa xuất phát.
Tô Noãn Tâm ngồi xổm tại chỗ, không ngủ được.
Cứ như vậy chịu giày vò, xe đi một đoạn đường rất dài.
Mãi cho tới khi hừng đông, xe mới dừng lại lần nữa.
Khăn trùm đầu trên đầu mọi người đều bị túm xuống.
Chỉ trong chốc lát, tiếng kêu cứu thông khổ vang lên càng lúc càng lớn hơn.
“Cầu xin các người tha cho tôi “Cho tôi ăn, tôi nguyện ý hầu hạ các người”
Một đám phụ nữ đều run rẩy bẩy nhìn mấy người đàn ông ngoại quốc đang lên xe quét mắt nhìn bọn họ.
Nhìn thấy hợp mắt thì trực tiếp túm xuống xe.
Mẹ nó, Tô Noãn Tâm đang định cúi đầu né tránh ánh mắt của người đàn ông thì bị người đàn ông vừa lúc bắt được bộ dáng cứu đầu né tránh của cô.
Khóe môi gã ta cong lên một nụ cười hứng thú, kéo cô ra từ trong đám người.