Chương
“Đồ đáng ghét!”
“Vậy em đi đi…”
“Em không đi, em phải ở lại đây phiền chết anh!”
Minh Dao hung dữ trừng Nhiếp Hạo một cái rồi gọi điện cho Lục Viễn Phương.
Vừa mở miệng chính là không ngừng khóc.
“Hu hu… bố ơi, đàn chị của con mất tích rồi…”
Bên kia điện thoại, Lục Viễn Phương im lặng một lúc: “Ừ, lúc trở lại có nghe nói”
“Đàn chị con thật đáng thương… bố giúp con được không, giúp con tìm chị ấy…”
“Được, bố giúp con tìm đàn chị”
Đến Lệ Minh Viễn cũng không tìm được người thì ông ta biết đi đâu mà tìm.
Chỉ là nghe con gái khóc đau lòng như thế, Lục Viễn Phương đành phải đồng ý.
“Bố, bố nói chuyện phải giữ lời đó… Nhất định phải tìm giúp con, nếu không con sẽ bỏ nhà ra đi, tự mình đi tìm, tìm tới đâu thì ở đó…”
“Không được, con còn nhỏ, nếu đi lạc thì làm sao?”
“Thế thì bố phải tìm giúp con, nếu không con thà mất tích cùng với đàn chị… hức hức”
“Ngoan, đừng khóc… Tích sẽ cười nhạo con đấy”
“Tích đang ở cùng với bố à?”
Cô bé cùng tham gia một chương trình với Lục Tích, được cậu bé chăm sóc nhiều lần.
Rõ ràng là em trai nhưng lại chăm sóc Minh Dao như một đứa em gái khiến cô bé rất ấm lòng.
Minh Dao còn rất hưởng thụ, kết quả vừa mới trở lại đã nghe tin chị mình mất tích, trong lòng cô bé vô cùng tuyệt vọng.
“Ừ, đang ở cùng, muốn nói chuyện với em trai không?”
“Không ạ, con còn muốn khóc nữa… Em ấy muốn chê cười con thật à”
“Thế thì đừng khóc nữa… Cuối tuân này bố sắp xếp đưa con và Tích đi chơi có được không?”
“Đàn chị không có ở đây, con không có tâm trạng đi chơi… Chờ chị ấy trở về rồi nói sau ạ”
“Cũng được… Vậy con không được khóc nữa đó.”
“Con không nhịn được…
“Minh Dao, con đã nói chuyện đi học với mẹ con chưa?”
“Dạ chưa… con vẫn chưa nói”
“Bố đã sắp xếp xong mọi thứ thay con, kiến thức cơ bản của con không tệ, cũng nhận biết được vài chữ, bố để con và Tích đi học cùng trường cùng lớp được không?”
“Nhưng… Kỷ Vân Như sẽ không tức giận à?”
Trong con ngươi của Lục Viễn Phương thoáng qua một tia giễu cợt: “Cô ta sẽ không, con yên tâm”
Chẳng qua Kỷ Vân Như từ miệng Lục Tích biết được tin này liền tức đến nổ phổi, vội vàng chạy đến chất vấn.
“Ông có ý gì? Để Tích cùng với đứa con riêng đó cùng tham gia chương trình thì cũng thôi đi, bây giờ còn sắp xếp cho hai đứa đi học cùng trường cùng lớp? Ông vội vàng như thế là muốn bồi dưỡng đứa con riêng đó đúng không? Tích đi học tại trường quốc tế đứng đầu Thủ Đô, con nhóc con riêng kia theo kịp được à?”
Lục Viễn Phương bình tĩnh nói: “Con gái của Lục Viễn Phương tôi tất nhiên sẽ theo kịp! Nếu không muốn Tích bị chuyển đến trường học phổ thông thì bà cứ tiếp tục nổi điên ở đây đi!”