Chương
Nhiếp Hạo có vẻ rất chuyên nghiệp. Lúc chọn lựa đàn piano, cây đàn nào cũng được anh ta thử âm.
Minh Dao đã sớm nhảy khỏi vòng tay của Lục Viễn Phương, vui vẻ chạy sau lưng Nhiếp Hạo: “Cây đàn này đẹp quá, không được sao ạ?”
“Âm sắc không hoàn hảo.”
“Vậy cây này thì sao?”
“Cũng không được.”
Lục Viễn Phương nhìn con gái cưng chạy theo người khác hỏi tới hỏi lui như chó săn, bỗng dưng cảm thấy chán chường.
Ông ta xị mặt nói: “Ảnh đế Nhiếp còn nghiên cứu về đàn piano à?”
Không phải là một gã chỉ biết đóng phim thôi sao?
Giả vờ gì chứ?
Nhiếp Hạo thản nhiên nói: “Nghiên cứu đôi chút”
“Thế à…
Nhiếp Hạo không nói gì, anh ta cảm nhận được Lục Viễn Phương đang gây hấn với mình.
Xưa nay Nhiếp Hạo không sợ vinh nhục, vậy mà bây giờ cũng bị châm ngòi nổ.
Anh ta chọn một cây đàn piano, cảm thấy âm sắc của nó không tệ nên ngồi xuống, bắt đầu ấn phím đàn.
Đàn kiểu không cần nhìn nhạc phổ.
Ánh mắt Minh Dao sáng ngời.
“Wow! Nhiếp Hạo ơi, anh tuyệt vời quá, em cần gì đăng ký học bổ sung nữa? Đi theo anh học là được!”
Tích cũng nhìn Nhiếp Hạo với vẻ sùng bái: “Chú giỏi ghê ấy ạ… Khúc nhạc này đặc biệt khó đàn, cháu đàn mãi mà không hay.”
Nhiếp Hạo không để ý Minh Dao, nhưng lại trả lời cậu.
“Có cơ hội, chú sẽ dạy cháu đàn cho hay.”
“Cảm ơn chú ạ”“
Minh Dao không phục: “Em đâu em đâu ạ? Em có thể không đến lớp luyện piano, đi theo anh học được không?”
“Không được, anh không có quá nhiều thời gian..”
“Rõ ràng anh có thời gian, anh chưa bắt đầu quay phim mới mà!”
“Không dạy”
Lục Viên Phương nhìn cảnh tượng trước mắt, sắp sửa tức chết rồi.
Hai đứa trẻ đều dao động rồi.
Còn ông ta thì trở nên vắng vẻ.
Lục Viễn Phương không chịu phục, gọi người bán hàng trong tiệm ra và nói: “Đưa những cây đàn piano quý giá nhất ra đây, giới thiệu một chút”
“Dạ, mời ngài sang bên này ạ”
Nhiếp Hạo thản nhiên nói: “Piano, không lấy loại đắt nhất, phải là loại tốt nhất”
“Tôi có tiền, tôi thích vậy đấy”
“Coi tiền như rác.”
“Anh đừng tưởng mình là Ảnh đế, biết dùng đàn piano là giỏi nhé.”
“Bố ơi, con cảm thấy chú Nhiếp nói đúng… Chúng ta nghe theo chú ấy đi, bây giờ chú ấy dùng cây đàn kia, âm sắc vang lên vô cùng dễ chịu.”