Chương
“Phải tiếp tục chứ! Người này, chúng ta nhất định phải cứu cho tỉnh lạ Ân tình mà ông ta đã nợ nhà họ Kỷ, chắc chắn ông ta sẽ phải trả.
Kỷ Vân Tiêu, nhất định phải tỉnh lại.
“Nhưng mà kho máu của chúng ta cũng không đủ để dùng… Nếu tiếp tục như vậy nữa thì những người đó sẽ chết”
“Cậu không cho người đi tìm thêm nữa sao?”
“Cho dù có thể tìm được bao nhiêu đi nữa thì ông ta vẫn luôn luôn bất tỉnh như vậy, cũng không đủ để dùng đâu, vốn dĩ là cũng không có nhiều những người có nhóm máu này..”
“Vậy cũng phải tiếp tục! Những người trước đó, trước tiên hãy chăm sóc cơ thể thật tốt, cho bọn họ ăn nhiều các loại thức ăn bổ máu, thí nghiệm tiếp theo chúng ta sẽ tiến hành muộn hơn một chút, những người đi ra ngoài mua nô lệ lần này đã có tin tức gì chưa?”
“Nói là đã mua về được bốn người”
“Bốn người… Còn chưa đủ được đâu! Nếu một người ở trong số đó có nồng độ máu cao phù hợp với ông ta thì ngược lại còn có hy vọng, để cho người tiếp tục đi tìm kho máu! Dù cho có phải bỏ ra bao nhiêu tiền thì nhất định cũng phải tìm được.
“Dạ, tiến sĩ Dương”
Người đàn ông mặc áo choàng màu trắng đi ra khỏi phòng bệnh.
Tiến sĩ Dương lại buồn phiền nhìn người đang ngủ mê man trên giường, ông ta cầm một đống báo cáo nghiên cứu trên tay, mắt cũng đã mờ nhưng vẫn như cũ tiếp tục kiên trì cố gắng.
Ông còn không tin yêu ma, rõ ràng trước đây đã từng có thành công.
Thử nghiệm ở trên người những bệnh nhân khác thì thí nghiệm đã thành công Nhưng người đó còn có người thân, còn Kỷ Vân Tiêu lại chỉ cô đơn lẻ loi một mình, không có bất cứ gì cả.
Đột nhiên, một người đàn ông trung niên mặc âu phục đen và đeo mắt kính, nhìn cả người rất tinh ranh bước vào.
Hơi thở toát ra trên người ông ta rất lạnh lẽo, vẻ mặt dường như không có bất cứ cảm xúc gì.
Khi tiến vào gần đến nơi, ông ta hỏi thăm tình hình giống như một thói quen đã có từ lâu vậy.
“Tình trạng của ông Kỷ thế nào rồi?”
Tiến sĩ Dương thở dài rồi nói: “Vẫn là như cũ, không có bất kỳ dấu hiệu gì là muốn tỉnh lại cả”
Mạnh Đình nhìn người đàn ông trên giường đang chìm vào giấc ngủ say, gương mặt đó, dáng vẻ đó vẫn nguyên vẹn như trong trí nhớ của ông ta.
Đã ngủ say hơn hai mươi năm.
Ông ta cũng đã già rồi… Vậy mà Kỷ Vân Tiêu vẫn còn chưa tỉnh lại.
Năm tháng dường như đã phá lệ và khoan dung với ông ta, nhìn dáng vẻ thì vẫn còn nguyên vẹn ở độ tuổi ngoài ba mươi… Chỉ già đi khoảng vài tuổi so với lúc đầu.
Xem ra vẫn còn trẻ trung như vậy.
Chỉ là cả người đều đã gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt cả đi.
Nhưng dù là người đàn ông đang ngủ say nhìn rất hiền từ không gây hại được cho ai, bao nhiêu mệt mỏi qua từng năm tháng đều được biểu hiện hết ở trên gương mặt căng cứng kia, thì nhìn ông ta vẫn kinh sợ như vậy.
Để cho người khác không dám tùy tiện đối xử vô lễ với ông ta.
Dường như vẫn vẹn nguyên như lúc ông ta còn tỉnh táo, cả người tràn đầy hơi thở của vua chúa, khiến cho người ta quên mất mà dừng bước, không dám xâm phạm uy nghiêm của ông ta.
Trong lòng Mạnh Đình vô cùng phức tạp, ông ta hỏi: “Còn cần bao lâu nữa?”
Ông ta là trợ lý đặc biệt bên cạnh Kỷ Vân Tiêu.
Tồn tại giống như Lý Mạnh ở bên cạnh Lệ Minh Viễn vậy.