Chương : Tôi chính là tên gian phu trong lời bà nói!
Lệ Minh Viễn rời khỏi phòng của Lệ Kiên, đi về hướng thang máy. Lý Mạnh lắng lặng đi theo phía sau anh. Đột nhiên, trong căn phòng bệnh phía trước có tiếng ồn ào.
“Trảnh ra! Dám cản đường bà đây, mấy người có biết tôi là ai không?”
Bên ngoài khu phòng bệnh của Tô Ngọc Mai, vẻ mặt hai nhân viên Bảo vệ của Bệnh viện vô cảm, cả hai đều cau mày, nói: “Xin lỗi, cô Tô đã nói rồi, trừ khi cô ấy và mẹ cô ấy đồng ý, nếu không bất kỳ ai cũng không được làm phiền!”.
“Hỗn lão! Không phải chỉ là một kẻ thứ ba và con gái của kẻ thứ ba thôi sao! Còn dám xưng cô Tô gì chứ, cô ta làm gì có cửa! Tôi cảnh cáo các người, nhà họ Cố của tôi và gia đình Giám đốc Bệnh viện này có quan hệ thân thiết! Dám đắc tội với tôi, các người sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu” .
Hai người Bảo vệ tỏ ra vô cùng bình tĩnh, bởi vì Phó giám đốc của Bệnh viện đã giao phó kỹ càng, có người tiết lộ người nằm trong phòng bệnh này là người vô cùng quan trọng, bắt buộc phải bảo vệ người quan trọng này.
Một trong hai Bảo vệ nghe vậy liền lãnh đạm nói: “Xin lỗi bà Cố, Giám đốc của Bệnh viện đã bị đình chỉ công tác, bây giờ Phó giám đốc mới là người có tiếng nói cuối cùng Bà Cố cau mày nói: “Làm sao có thể, không thể nào! Các người đừng có mà bịa đặt, con bé Tô Noãn Tâm để tiện đó đã cho các anh ích lợi gì? Để tôi đi vào, tôi sẽ cho các anh gấp đôi!”
“Xin lỗi, chúng tôi không thể trải lệnh!” Hai nhân viên Bảo vệ rất cứng rắn. Bà Cổ tức giận không có chỗ phát tiết, nhưng bà ta cũng chẳng thể làm gì được.
Bà ta chỉ có thể ở bên ngoài mà mắng vào bên trong: “Tô Ngọc Mỹ, cô có giỏi thì ra đây cho tôi! Cô là một kẻ thứ ba không biết xấu hổ, còn dám cho người ngăn cản người vợ danh chính ngôn thuận là tôi đây, không cho tôi gặp? Ai cho cô cái gan lớn như vậy?
Tô Ngọc Mỹ ở trong phòng, mặt mày bà ấy trắng bệch, nhưng vẫn không đứng dậy bảo nhân viên Bảo vệ cho người vào. Con gái của bà đã đắc tội với bà Cố rồi, bà đã từ bỏ cái chết để sau khi bà qua đời, con gái bà có thể chính thức bước vào nhà họ Cổ rồi.
Vì vậy, bà không cần lại phải gặp mặt bà Cố, cầu xin bà ta thu nhận con gái mình. Bà Cô không cam lòng hét lên ngoài cửa: “Giả chết sao! Sao không chết thật đi! Sống làm gì để rồi úp nồi hại đời người khác nữa hả con đàn bà để tiện! Cô thật giỏi, sinh ra một đứa con gái để tiện không kém, còn đưa cô vào phòng bệnh tốt như vậy nữa! Vào được phòng này cũng phải tốn một khoản tiền không nhỏ đầu, chắc lại học làm kẻ thứ ba rồi! Quả không hổ danh là con gái của Tô Ngọc Mỹ!”.
Tô Ngọc Mỹ tức giận đến mức lồng ngực đau nhói. Có thể bôi nhọ, xúc phạm, mắng là thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được nói con gái bà như thế! Cánh cửa đột nhiên bị một người đang vô cùng tức giận từ bên trong mở ra.
Trong giây tiếp theo, trước mặt bà Cổ liền xuất hiện một khuôn mặt phẫn uất, bừng lửa giận, hai mắt đầy tia máu, bà Cố cười chế giễu:
“Tô Ngọc Mỹ, cô là con rùa rụt cổ, không dám ra mở cửa cho bà Cố tôi đây!”
Tô Ngọc Mỹ tức giận nói: “Bà Cố! Noãn Tâm nhà tôi là một cô gái tốt, tôi không cho phép bà vu khống con bé như vậy!”
“Ô? Cô gái tốt? Cô gái tốt mà trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã có thể đổi cho mẹ sang một phòng viên cao cấp cậy sao? Còn cử thêm cả hai con chó đến canh cửa giúp cô nữa? Ha ha ha ha… Chắc hẳn là một tên gian phu, tiêu tiền như nước đây mà! Hai mẹ con cô thật giống nhau mà! Đúng là “Mẹ nào con nấy, câu nói này quả thật sâu sắc! Ha ha ha, không biết tên công tử bạc xui xẻo nào mà vở phải hai mẹ con nhà cô nữa!”
“Là tôi”. Bà Quý đang hả hê mắng thì đột nhiên một giọng đàn ông lãnh đạm vang lên, đáp lại bà ta.
Lúc này, vẻ mặt Lý Mạnh hoàn toàn kinh sợ… Lúc đầu, anh ta cảm thấy Tổng giám đốc của bọn họ là người không thích ồn ào, chắc chắn sẽ không dừng lại xem. Nhưng, không ngờ đột nhiên anh lại dừng lại xem người khác cãi vã.
Nếu có xem thì cũng thôi đi, đằng này còn rỗi tọc mạch vào chuyện của người khác. Hừ! À, không đúng! Cái này hình như không giống tọc mạch… Người kia nói là “Tên công tử bạc xui xẻo nào”, mà anh lại trả lời “Là tôi”. Nhất thời, vẻ mặt của Lý Mạnh không biết nên diễn tả thế nào.