Chương : Tô Noãn Tâm là con ngoài giá thú?
Hai tên bảo vệ liếc mắt một cách khinh thường. So với nhà họ Lệ thì nhà họ Cố chả là cái thá gì cả. Tuy rằng đều là gia đình giàu có, nhưng không cùng một đẳng cấp. Bà Cố này quả thực không biết lượng sức mình!
Đến cả chuyện của nhà họ Cổ cũng đem ra nói rồi nhưng vẫn không thể lay động được thái độ của hai người bảo an, bà Cổ nhíu mày suy nghĩ, không biết thân phận của người thanh niên trẻ tuổi vừa nãy rốt cuộc là gì.
Sau lúc đó, khi về nhà là chợt nhớ ra vừa nãy hai người bảo an kia gọi cậu ta là cậu chú…Mà cái bệnh viện này là sản nghiệp của nhà họ Lệ.
Ôi trời ơi!
Trong phút chốc, bà Cố không còn kêu gào, quậy phá ầm ĩ nữa, cực kì phối hợp để cho hai bảo an lôi ra ngoài, ra khỏi bệnh viện bước chân liền trở nên gấp gáp.
Trong phòng bệnh, chỉ còn lại Tô Ngọc Mỹ và Lệ Minh Viễn, không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Tô Ngọc Mỹ sau khi đưa cho Lệ Minh Viễn cốc nước nóng xong cũng không biết phải nói thêm gì, cả người đều có vẻ lúng túng, giống như bình thường không quen với loại trường hợp này.
Cũng may Lệ Minh Viện chú động tìm đề tài nói chuyện: “Di Tô, Noãn Tâm đâu?”
“Giờ này có lẽ con bé đang ở nhà ngủ.” Mẹ bệnh nặng đang nằm viện, thân là con gái không ở đây túc trực lại ở nhà ngủ ngon? Tên gọi mang đầy vẻ ấm áp mà con người lại không ẩm chút nào….. Lệ Minh Viễn nhíu mày, không nói thêm lời nào.
Tô Ngọc Mai dường như cảm giác được có gì đó không bình thường, chú động giải thích: “Noãn Tâm bình thường sẽ tới trông ta vào ban đêm, mỗi ngày đều rất vất vả, buổi sáng sẽ trở về nhà nghỉ ngơi, đến trưa lại mang cơm cho di, ở với dì hết chiều, đến tôi còn bé mới đi làm”.
Lệ Minh Viễn nhướng mày, anh hiểu rõ đi làm việc ở chợ đêm thủ đô quả thực kiếm tiền rất nhanh, đây cũng chính là nơi tụ tập của những cô gái hám tiền, hẻm sự giàu sang phú quý.
Bởi vì ở nơi đó có rất nhiều kẻ có tiền! Tô Ngọc Mai thấy cậu ta rất nghiêm túc nghe mình nói chuyện, liền không nhịn được nói nhiều thêm vài câu.
“Noãn Tâm tuy vẫn còn nhỏ tuổi, có điều tính cách lại mạnh mẽ… Minh Viễn, cháu khoan dung cho em nó một chút, từ nhỏ con bé đã theo di chịu bao nhiêu khổ cực, thân thể này của dì cho dù có phẫu thuật thành công thì cũng xem như là tàn phế một nửa rồi, cũng không giúp gì được cho con bé…”
Mắt Lệ Minh Viễn không khỏi hiện lên một tia trào phúng. Đây há chẳng phải là đang gửi gắm ta hay sao….. Thôi vậy, ai bảo anh nợ cô! Anh gật đầu, nói: “DÌ Tô yên tâm, cháu đã đồng ý cưới cô ấy thì đương nhiên sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt” Nhưng trừ lần đầy ra, cái gì cũng đừng nghĩ tới. Anh không phải là thánh mẫu! Tô Ngọc Mai vui mừng nói: “Cháu là đứa trẻ tốt, có cháu nói ra những lời này di cũng phần nào yên tâm rồi.”
“Tô Noãn Tâm là con riêng của nhà họ Cố sao?” Lệ Minh Viễn đột nhiên mở miệng nói Nghe vậy, sắc mặt Tô Ngọc Mai trở nên trắng bệch… Không ai có thể biết được ngày hôm nay Tô Ngọc Mai cùng Lệ Minh Viễn đã nói với nhau những gì ở phòng bệnh.
Hai bảo an ở ngoài cửa chỉ biết rằng khi Lệ Minh Viện đi rồi, người bệnh ở trong phòng kia vẫn ngồi ở trên giường bệnh trầm mặc thật lâu, không hề nhúc nhích. Tô Noãn Tâm ở nhà ngủ một mạch tới tận mười giờ sáng mới thức dậy, tâm trạng cực kì tốt chạy tới chợ cần nhà mua đồ ăn, cô muốn làm cơm trưa cho mẹ phong phủ một chút.
Sau đó, đặt cơm trưa vào túi giữ nhiệt, tâm trạng phấn chấn vui vẻ chạy tới bệnh viện, Có lương rồi, vui quá đi! Cuối cùng cũng có lí do khiến cho mẹ vui lên rồi. Một tuần nay, mẹ cô đối với cô cực kì lạnh nhạt, ngay cả nói chuyện cũng nói không quá vài câu, không muốn nói nhiều với cô. Tình cảm mẹ con từ ngày hôm đó trở đi hệt như những người xa lạ. Trong lòng Tô Noãn Tâm vô cùng uất ức, cho nên mỗi ngày cấp dưới đều không còn nhìn thấy được vẻ mặt hào nhã tươi cười của cô nữa. Ngay cả bọn cậu chú nhà họ Tần hay đến quán bar gây chuyện thị phi để cho ông chú của bọn họ chú ý, mấy ngày nay cũng không dám tùy tiện gây chuyện.
Tối hôm qua ông chú phát tiền lương, trên mặt cô mới có một chút ý cười.
Tô Noãn Tâm tâm tình không tệ, phong thái ung dung, mặt ngời ngời tỏa sáng đi tới bệnh viện, bước vào phòng bệnh của mẹ cô, đến cả bóng lưng cũng không nhìn thấy. Trong lòng cô cơ hồ không khỏi căng thẳng…Mẹ kiếp, không phải mẹ cô vì giận dỗi cô mà bỏ đi đấy chứ!