Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

chương 166

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diễm à, em trông Minh Dao giúp cô một lát ”

“Cô yên tâm đi ạ, em sẽ ở đây với Minh Dao.”

Dương Diễm nói rồi liền nháy mắt với Tô Noãn Tâm.

Giống như cô ấy đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra vậy.

Rõ ràng giữa hai người các cô thì Bạch Kỳ Sương có vẻ coi trọng Tô Noãn Tâm hơn cô ấy một chút.

Cũng có lẽ là vì Noãn Tâm đối đãi chân thành với mọi người, cô lương thiện, đầu óc lại thông minh… Minh Dao chịu thay đổi cũng là nhờ một phần lớn công lao của cô.

Mấy ngày hôm nay, ngay cả khi Minh ‘Dao vẫn chưa chịu nói chuyện nhưng chỉ cần rảnh rỗi là Noãn Tâm sẽ lại gần nói chuyện với cô bé, kể cho cô bé nghe rất nhiều những câu chuyện bổ ích.

Lúc không phải nghe giảng, Noãn Tâm còn ôm Minh Dao ngồi xem lại những vai diễn kinh điển của Bạch Kỳ Sương trước kia.

Cứ như vậy, ngoại trừ Bạch Kỳ Sương ra thì Tô Noãn Tâm là người duy nhất trên thế giới này mà Minh Dao đồng ý cho ôm.

Nhưng nếu Dương Diễm muốn ôm Minh Dao thì cô bé sẽ tránh đi.

Mặc dù cô bé không bài xích sự xuất hiện của Dương Diễm trong nhà mình, nhưng cũng không muốn thân thiết với cô Làm cho Dương Diễm thật sự cảm thấy rất bất lực, song cũng không còn cách nào khác.

Vì thế nên Dương Diễm đoán rằng Bạch Kỳ Sương nhất định sẽ rất cảm kích Tô Noãn Tâm, cô ấy sẽ muốn chi dạy nhiều hơn nữa cho cô.

Trong lòng Dương Diễm không hề cảm thấy ghen tức một chút nào mà ngược lại còn mừng cho Tô Noãn Tâm nữa.

trong phòng, Bạch Kỳ Sương ngồi trên giường, cô ấy lặng lẽ nhìn Tô Noãn Tâm rồi nói: “Noãn Tâm… thực sự lúc mới bắt đầu cô chưa từng nghĩ hai chúng ta sẽ hợp nhau như vậy.” . Ngôn Tình Sắc

Tô Noãn Tâm mim cười rồi ngồi xuống bên cạnh Bạch Kỳ Sương: “Cô à, cô có biết không? Dáng vẻ của cô lúc có đau lòng vì Minh Dao, lúc cô chăm sóc Minh Dao thựcsự rất giống mẹ em. Mẹ em bị mắc bệnh nam y, bà tưởng rằng mình sắp chết rồi nên suốt ngày lo lắng cho em, lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại với em rằng nếu như bà ‘chết rồi, sau này em chỉ còn một mình phải làm thế nào. Cô cũng mang lại cho em cảm giác như vậy, chính là kiều cô rất thương em, rất muốn thân thiết với em.

Bạch Kỳ Sương lần đầu tiên được nghe Tô Noãn Tâm nói đến mẹ mình, cô ấy không khỏi ngạc nhiên nói: “Vậy bây giờ mẹ em vẫn ổn chứ?”

“Mẹ em không sao, chỉ cần tìm được nguồn thận là có thể làm phẫu thuật ngày phẫu thuật thành công là có thể tiếp tục sống với em rồi Bệnh tình hiện giờ không coi như khá ổn định

“dậy thì tốt. Thật ra cảm giác của n không sai, tâm trạng của nó bây giờ n giống với mê em, có chỉ sự rằng nếu sau này cô không còn ở đây nữa vậy thì Minh Dao của cô sẽ chỉ còn lại một minh trên thế giới này, lúc đó con bé sẽ phải làm thế nào đây?”

“Bố của Minh Dao đâu?”

“Bố của em đâu?”

“Ừm… em không có bố

“Minh Dao cũng vậy.”

“Haiz… vậy thì em và Minh Dao cũng giống nhau thật đó.”

“Vì thế nên chúng ta mới có thể hợp nhau như vậy… Noãn Tâm à, trước đây có quen biết rất nhiều rất nhiều người, nhưng sau này, đến lúc cô gặp nạn thì không có lấy một người chịu đứng ra giúp đỡ, dần đã có cũng chẳng còn người bạn nào quan hệ với cô giáo của em cũng chỉ là bạn bờ bình thường, không thân thiết đến mức có thể tin tưởng nhau hoàn toàn. Nếu sau này cô xảy ra chuyện gì thì trên đời này đến một người để cô nhờ cậy chăm sóc Minh Dao cũng không có, vì vậy Noãn Tâm, cô muốn nhận em làm học trò của cô em có đồng ý không?”

Tô Noãn Tâm bất ngờ trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn Bạch Kỳ Sương, rõ ràng là cô không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Bạch Kỳ Sương cười khổ nói: “Cô biết… lần này cô có mục đích riêng nên mới muốn nhận em làm học trò, như vậy rất không hay. Nhưng Noãn Tâm này, nếu đổi lại là người khác, đến dũng khí để thốt ra những lời không hay như thế này có cùng không có ”

Quả thực là trong khoảng thời gian này, Tô Noãn Tâm đã mang đến cho cô ấy cảm giác rất thân thiết, rất đáng để tin.

Noãn Tâm vẫn còn nhỏ tuổi mà đã biết làm cơm, biết dỗ trẻ con, hơn nữa làm việc nhà cũng rất đảm đang. Cô khiêm tốn, học hỏi rất nghiêm túc, mang theo tinh thần hằng hải giống hệt cô ấy hồi còn trẻ.

Bạch Kỳ Sương thật sự rất yêu quý cô gái này, mỗi lần nhìn thấy cô đều cảm thấy vô cùng thân thiết.

“Cô à… em biết, em hiểu… chỉ là em cảm thấy hơi bất ngờ thôi. Trời ạ, cô là ảnh hậu, là diễn viên gạo cội trong giới giải trí đó! Em mới học diễn xuất mấy ngày trước đây là vì bệnh tình của mẹ nên mãi đến tháng này em mới bắt đầu đi học, còn chưa đến một tháng nữa… Cô muốn nhận em làm học trò thật sao?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio