Chương : Chọc chú giận dỗi rồi
“Chú, qua hai ngày nữa tôi phải vào đoàn phim rồi.”
“Um.”
“Cảm ơn chú đã giúp tôi sắp xếp ổn thỏa hết mọi chuyện”
Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Chuyện nhỏ mà thôi”
“Đối với chú mà nói là chuyện nhỏ, nhưng lại là những chuyện mà người bình thường như chúng tôi rất khó có thể làm được, vậy nên rất cảm ơn chú “Có phải đến nhà tôi chú cảm thấy không quen lắm không? “Không có.
“Ha ha ha…chú còn nói không, nếu ở chỗ chú thì chú nhất định sẽ châm chọc tôi là đồ vô ơn! Nhưng mà chú, tôi đã biết sai rồi…chú đừng giận nữa, sau này tôi nhất định sẽ biết ơn trả ơn!”
“Làm một người có uy tín!”
Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Tùy cô.”
Ở trước mặt mẹ người ta cũng không tiện nói những lời dạy dỗ quá mức nặng nề.
Hầu nên ở nhỏ TẢ Nãn Tâm LÀ Ninh Vẫn đến khi t nhìn có vẻ ôn hòa hơn không ít so với ngày thường. Bởi vậy nên gan của Tô Noãn Tâm cũng lớn hơn không ít.
“Chú, chú còn nhớ căn phòng tối hôm đó chủ từng ngủ không?
Khóe miệng Lệ Minh Viễn giật giật: “Tôi cần phải nhớ sao?”
“Cần! Đó là nơi lần đầu tiên tôi và chú tiếp xúc thân mật mà..mà chú này, lúc đó chủ không tỉnh táo, cũng không nhớ được đã xảy ra những gì sao?”
“Nhưng lúc đó tôi tỉnh táo lắm… cái gì cũng nhớ rõ. Vành tai Lệ Minh Viễn tự dưng có hơi nóng lên: “Tôi Noãn Tâm, cô lại nói bậy cái gì vậy hả!”
Tô Noãn Tâm cảm thấy bộ dáng này của anh rất vui nên dứt khoát chớp chớp mắt tiếp tục trêu chọc, nói: “Chú làm gì vậy chứ! Không phải lần đầu tiên đầu nhỉ? Ha ha ha ha… Tôi còn không để chuyện này trong lòng mà sao chú lại có vẻ không được tự nhiên thế”
“Tô Noãn Tâm!” Lệ Minh Viễn cắn răng nghiến lợi nói.
Nhưng Tô Noãn Tâm vẫn tiếp tục: “Tôi nhớ lúc đó chú có nói một câu… tôi nhớ cực kỳ rõ ràng luôn.
Lệ Minh Viễn trừng mắt nói: “Tô Noãn Tâm, có xác định vẫn muốn tiếp tục nói?”
“Chú nói… ngoan, cho em hết..ha ha ha ha, chủ đúng thật là giỏi trêu quá đi!”
Lệ Minh Viễn nghe thấy lời này thì không khỏi hơi sững người.
Anh thật sự có nói như vậy sao… hình như có thật Vì vậy Lệ Minh Viễn liền lập tức chau mày nói: “Tô Noãn Tâm, cô còn có chút dáng vẻ con gái nào không hả!
Chuyện gì cũng dám nói ra khỏi miệng!”
Đôi mắt tràn đầy linh động của cô gái cười híp lại cong cong như vầng trăng khuyết, cô cứ như không hề nghe thấy cơn giận trong lời nói của anh.
Mà nhìn thẳng vào anh nói: “Chú, em ngoan…nhớ là phải cho em hết đấy nhé.
Lệ Minh Viễn chỉ cảm thấy đầu óc ù lên một tiếng… hoàn toàn trống rỗng.
Một đôi mắt bỗng nhiên trở nên u ám.
Sau đó liền nghe thấy tiếng cười ha hả khoái trá của cô gái.
Lệ Minh Viễn sực tỉnh lại, trên mặt anh tràn đầy âm trầm nói: “Tô Noãn Tâm! Cô tiêu rồi!”
Tiếng cười của Tô Noãn Tâm lập tức im bặt trong lòng tự dưng có hơi bất an: “Chú, chú muốn làm gì…
Chỉ thấy Lệ Minh Viễn đột nhiên đứng dậy hướng về phía trong nhà đi vào.
Không bao lâu Tô Ngọc Mỹ liền cầm một con dao thái rau đi ra, trên mặt bà tràn đầy nghiêm khắc mà gào lên với Tô Noãn Tâm: “Con nhóc chết tiệt này, bảo con chiêu đãi Minh Viễn cho tốt, con lại chọc cho người ta tức giận muốn bỏ về!”
“Mẹ, con không có “Con còn không có! Mẹ thấy con đúng là đồ vô ơn, Minh Viễn tốt với con như vậy, lần đầu đến nhà chúng ta con không tiếp đãi chu đáo thì thôi đi, bây giờ còn chọc cho Minh Viễn muốn đi, mẹ đánh chết cái con nhóc hư đốn con!”
“Ôi… mẹ, mẹ bỏ dao thái rau xuống trước đi được không!”
Thật đúng là hết cách nói mà!
Lệ Minh Viễn, má nó anh đã một đống tuổi rồi mà còn học con nít đi mách lẻo… thật đúng là không biết xấu hổi
Nhưng…
“Chú ơi tôi sai rồi… chú người lớn không chấp nhặt với trẻ con, đừng so đo với tôi, mẹ, mẹ mau bỏ dao xuống đi, con đã nhận sai với chú rồi! Sau này đảm bảo sẽ chiêu đãi chủ thật tốt, tuyệt đối không chọc anh ấy tức giận nữa!”
Lúc này Tô Ngọc Mỹ mới thả dao xuống, không tiếp tục đuổi theo cô nữa.
“Con nhóc hư đốn, còn chọc Minh Viễn giận nữa thì mẹ không xong với con đâu!”