Chương : Có xe có nhà, cha mẹ đã mất.
Không bao lâu tin tức mẹ con nhà họ Tô quay về còn dẫn theo con rể lần đầu tiên đến thăm nhà đã truyền khắp các nhà hàng xóm trong hẻm
Có không ít cô dì chị gái bà cụ đều chạy đến nhà họ Tô giúp đỡ hoặc là góp vui. Đám đàn ông thì đều là các ông cụ, người trẻ tuổi thì buổi sáng đều ra bên ngoài đi làm kiếm tiền cả rồi.
Tô Noãn Tâm bị ép vào tình thế không biết làm sao đành phải đi ra ngoài mua rượu, Lệ Minh Viễn chủ động yêu cầu nói đi cùng cô.
Dì Lý của Tô Ngọc Mỹ nói: “Noãn Tâm à, Minh Viễn không quen với nơi này, cháu phải dẫn đường cho Minh Viễn đấy, đừng để lát nữa lại đi lạc mất.
Tô Noãn Tâm bĩu môi nói: “Biết rồi ạ, chú cũng đâu có ngốc.
Lệ Minh Viễn: “… Lời này sao nghe có vẻ như đang châm chọc anh vậy?
Hai người cùng nhau ra khỏi nhà, dọc theo con hẻm nhỏ rồi đi vào trên đường lớn.
Gần chỗ này có một cái minimart, Tô Noãn Tâm trực tiếp dẫn anh đi vào trong đó.
“Chú, chủ muốn uống rượu gì?”
Vẻ mặt Lệ Minh Viễn có hơi kỳ lạ nói: “Nhất định phải uống sao?”
“Mẹ tôi đã tìm xong bạn rượu cho chú rồi, chú nói xem?”
Khóe miệng Lệ Minh Viễn hơi giật giật: “Vậy thì… xem bọn họ thích uống gì đi, tôi sao cũng được.”
“Buổi chiều chú vẫn cần phải về công ty đi làm nhỉ? Bọn họ đều thích uống rượu trắng… ngày thường chú cũng uống sao? Có thể chịu nổi không?”
“Không sao… thỉnh thoảng một lần cũng không sao.
Lệ Minh Viễn cũng không ngờ đến ăn một bữa cơm thôi mà lại còn làm ra chuyện lớn như vậy.
Nhưng lại không có một chút phản cảm nào.
Ngược lại còn cảm thấy những hàng xóm sống chung con hẻm này đều rất chất phác, giao lưu với bọn họ là một loại cảm giác mà xưa giờ anh chưa từng trải qua.
Thấy Tô Noãn Tâm xách về vài chai rượu trắng thì đám cụ ông đều cười tươi thân thiết nói: “Con bé Noãn Tâm, mua rượu ngon như vậy cho các ông nội uống đấy à!”
Tô Noãn Tâm cười nói: “Nên mà… các ông nội ngồi xuống trước đi, cháu đi cắt một đĩa trái cây đem ra.” Tô Noãn Tâm bỏ rượu lại ngoài sân sau đó liền đi vào nhà.
Còn Lê Minh Viễn bị vứt lại thì bị một đám cụ ông bao vậy hỏi này hỏi kia.
Đây là lần đầu trong đời anh gặp loại tình huống tay chân luống cuống không biết đặt vào đâu thế này…
“Chàng trai có tướng tá thật sáng láng, không biết là đang làm việc ở đâu!”
Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Đang làm việc ở một công ty đại chúng.”
“Ôi chao, vậy là có tiền đồ lắm đó… con bé Noãn Tâm nhà chúng ta thật là có phúc.
Tuy không biết công ty đại chúng nghĩa là gì những nghe thì có vẻ rất lợi hại.
“Đương nhiên rồi! Con bé Noãn Tâm đều là do chúng ta trông chừng lớn lên… nghe lời lại hiểu chuyện, tuổi còn nhỏ đã thông minh giỏi giang biết làm mọi chuyện, từ nhỏ liền hiền huệ, mẹ nó dạy dỗ tốt quá!”
“Đúng vậy… chàng trai, cháu là người nơi này sao?” Lệ Minh Viễn trả lời: “Vâng”
“Có nhà không?”
“Mua xe chưa?”
“Mua rồi.”
“Ôi chao cậu chàng này thật đúng là tuổi trẻ tài cao, điều kiện gia đình chắc là không tệ nhỉ.”
“Cũng được…
“Cha mẹ trong nhà đều còn cả chứ?”
“Không còn nữa.
Một bà dì lập tức cất cao giọng gào lên: “Ôi chao! Có nhà có xe, cha mẹ đã mất! Đây là con rể tuyệt vời đấy! Noãn Tâm thật là có phúc quá đi!”
Tô Noãn Tâm đang bé đĩa trái cây vừa cắt xong ra, nghe được lời này thì suýt tý nữa liền lảo đảo ngã luôn xuống đất.
May mà có Lệ Minh Viễn nhanh tay đỡ lấy cô mới có thể đứng vững được.
Cô âm thầm ngẩng đầu liếc Lệ Minh Viên một cái, thấy trên mặt anh không có vẻ gì là không vui thì mới thở ra một hơi, nói nhỏ bên tai anh: “Chủ đừng giận, bọn họ không có ý mạo phạm chủ đầu… ngày thường mọi người đều nói chuyện với nhau thế này nên đã quen rồi.”
Lê Minh Viễn cười nhẹ nói: “Không sao.
Lần đầu trong đời gặp phải những chuyện này, cảm giác cũng rất mới mẻ.