Chương : Vẫn là lần đầu tiên thấy em thẹn thùng
Tô Ngọc Mỹ đang nghỉ trưa ở trong phòng, Tô Noãn Tâm cũng đang ở trong phòng cùng bà, nghe thấy chuông điện thoại vang lên bèn vội vàng cầm điện thoại đi ra khỏi phòng.
“Alo, thư ký Lý à, phải đi gặp người quản lý rồi hả?”
“Vâng, hẹn ba giờ chiều mà bây giờ đã hai giờ hơn… Cô Tô nên sửa soạn để ra ngoài là vừa rồi, còn bên cô Dương có cần tôi gọi điện thông báo cho cô ấy không?”
“Không cần, thư ký Lý cứ gửi địa chỉ cho tôi là được, tôi gọi điện nói với cô ấy sau đó sẽ cùng đi.”
“Được… vậy, cô Tô, buổi chiều Tổng giám đốc không về công ty… là, vẫn đang ở chỗ cô hả?”
“ờm… chú ấy uống rượu nên say rồi, còn đang nghỉ ngợi ở nhà tôi! Thư ký Lý có chuyện gì không để tôi đi đánh thức chú ấy?”
“Không có gì không có gì… không có việc gì lớn cả, cứ để anh ấy nghỉ ngơi thật tốt đi, chuyện của hai người để tôi giải quyết là được rồi.”
“Được rồi.”
Sau khi cúp điện thoại không lâu, Lý Mạnh đã gửi địa chỉ cho Tô Noãn Tâm.
Tô Noãn Tâm chuyển tiếp tin nhắn cho Dương Diễm, cũng bảo rằng thời gian hẹn gặp là ba giờ.
Dương Diễm trả lời cô một câu OK.
Tô Noãn Tâm bèn đặt điện thoại di động xuống rồi về phòng lật tìm quần áo để mặc ra ngoài.
Quần áo bình thường cô mặc đều để ở trường hết rồi, chỉ mang về hai bộ để thay giặt.
Là quần áo trước kia đi mua cùng mấy người Lâm Xuân Mạn. Vừa đúng lúc thời tiết chuyển lạnh nên có thể mặc được.
Một chiếc áo hoodie ngắn cỡ rộng phối với một chiếc chân váy ngắn, bên dưới kết hợp với một đôi giày thể thao trắng, phong cách ăn mặc tươi trẻ trông rất dễ chịu, cũng đơn giản, dễ dàng mang lại thiện cảm cho người nhìn.
Tô Noãn Tâm cầm quần áo yên lặng quay đầu nhìn lướt qua Lệ Minh Viên đang nằm trên giường.
Trong lòng thầm nghĩ, vẫn nên đi thay quần áo ở phòng của mẹ cô thì tốt hơn.
Nhưng không ngờ rằng người trên giường đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt hơi mờ mịt nhìn cô nói: “Mấy giờ rồi?”
Tô Noãn Tâm vội nói: “Hai giờ hơn rồi.”
Lệ Minh Viên có chút nhức đầu mà ngồi dậy, xoa xoa huyệt thái dương và nói: “Sao tôi lại ngủ thiếp đi vậy.”
“Chú uống hơi nhiều, ngủ một lát sẽ ổn thôi.”
“Định ra ngoài gặp Ngô Thu?”
“Ngô Thu là ai?”
“Người đại diện mà tôi tìm cho em”
“Ồ Ồ… hóa ra cô ấy họ Ngô à! Đây là người mà chủ đặc biệt tìm cho em hả?”
“Um.”
“Nghe nói là một người quản lý có thực lực, cảm ơn chú.”
“Khách khí cái gì…”
“À ờm chú à…”
“Hum?”
“Chú còn ngủ không?”
“Không ngủ nữa, lát nữa còn phải về công ty xử lý một số việc.
“Vậy… nếu đã không ngủ thì chủ ra ngoài đi.”
Lệ Minh Viễn cau mày nói: “Em đuổi tôi?”
“Không phải… tôi muốn thay quần áo”
Tô Noãn Tâm cầm quần áo trong tay lên che mặt nói.
Nghe vậy, sắc mặt Lệ Minh Viễn không được tự nhiên, lật chăn lông ra đi xuống giường rồi bước ra cửa, bỗng nhiên quay đầu lại tựa như cười mà không phải cười nhìn cô một cái: “Vẫn là lần đầu tiên thấy em thẹn thùng đấy.”
Tô Noãn Tâm lập tức buông quần áo xuống, sắc mặt đỏ ửng trừng mắt nói với anh: “Tôi cũng là một cô gái đương nhiên là biết thẹn thùng rồi! Chú có đi hay không đây! Nếu chú còn không đi là tôi thay ngay trước mặt chú đấy, xem ai không biết xấu hổ hơn!”
Lệ Minh Viễn nghe vậy bật cười nói: “Được… Có gan thì em thay trước mặt tôi đi.”
Tổ Noãn Tâm tức giận, đi thẳng tới cửa đẩy cả người anh ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng lại.
Chợt nghe thấy giọng nói của Tô Ngọc Mỹ vang lên ở bên ngoài: “Noãn Tâm con có biết lễ phép không vậy! Sao có thể đẩy Minh Viễn ra chứ! Không thể nói chuyện tử tế được à!”
Tâm trạng Lệ Minh Viễn tốt nên không so đo với cô, cười nhạt nói: “Không sao đâu dì…”
“Vậy cũng không được, con bé này không biết lễ phép như vậy, sau này ra ngoài làm sao mà được… Không phải ai cũng dung túng cho con bé như cháu.