Chương : Tô Noãn Tâm! Mày vẫn chưa được gả vào nhà họ Lệ đâu!
Bà Cổ hất cằm, dáng vẻ vô cùng hung dữ nói: “Tôi Noãn Tâm, đúng lúc mày có ở đây! Hôm nay tao phải hỏi cho ra nhẽ, mẹ của mày giật chồng người khác giật đến nghiện rồi sao? Lúc còn trẻ thì thôi đi. Bây giờ cả đống tuổi rồi mà vẫn mặt dày quyến rũ đàn ông, bà ta định lôi bà Cố là tao xuống để ngồi vào vị trí đó hay sao?”
Tô Noãn Tâm nhíu mày nói: “Bà Cổ, miệng của bà sạch sẽ một chút đi!”
Bà Cổ còn chưa kịp đáp lại thì Cổ Thiên Linh đã mang dáng vẻ cao ngạo đứng ra nói: “Tô Noãn Tâm, cô đừng tưởng rằng có người chống lưng cho mà ghê gớm! Bây giờ mẹ cô mới là người không biết xấu hổ quyến rũ bố tôi. Mẹ tôi là vợ chính thức muốn đến cảnh cáo mẹ cô mà thôi. Kể cả có người đứng sau chống lưng cho mẹ con cô thì hai người cũng không thể không nói lý như vậy được!”
“Không thể nào! Sao mẹ tôi lại có thể quyến rũ bố cô được? Cổ Thiên Linh cô đừng có ăn nói vớ vẩn, cô nghĩ rằng hai mẹ con tôi dễ bắt nạt sao?”
Bà Cổ cười khẩy nói: “Có hay không, mày tự hỏi mẹ mày là biết.”
“Tôi không có… tôi chỉ muốn nói với Cổ Minh Đức là Noãn Tâm rất có tiền đồ, sau này con bé sẽ không về nhà họ Cổ nữa. Bảo ông ta nói với bà một tiếng, từ nay về sau, chuyện của Noãn Tâm không cần phiền đến nhà họ Cổ các người nữa, thêm nữa cũng để cho bà yên tâm. Tô Ngọc Mỹ nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt đang cố giải thích.
Bà Cố chỉ cảm thấy trong lòng mình khó chịu như nuốt phải một con nhặng, không thèm nghe Tô Ngọc Mỹ giải thích mà phẫn nộ gào lên: “Tô Ngọc Mỹ, mày bớt lừa gạt người khác đi! Nếu không phải vì mày thì Cổ Minh Đức sẽ nặng lời với tao như vậy sao?”
“Tôi thực sự không nói gì hết. Lúc trước cầu xin Cổ Minh Đức sau khi tôi chết đi có thể đón Noãn Tâm về nhà họ Cổ chăm sóc nhưng hiện giờ không cần nữa, tôi thấy vẫn nên nói với ông ta một tiếng. Bà Cổ, bà yên tâm đi, sau này tôi và ông ta không còn bất cứ quan hệ gì nữa!” Tô Ngọc Mỹ vội vàng giải thích.
Bây giờ Noãn Tâm đã có Minh Viễn ở bên cạnh, căn bản không cần bất cứ người nào lo lắng cho con bé. Còn bà chỉ muốn tự chăm sóc mình thật tốt, cố gắng không mang lại phiền phức cho con gái.
“Lời của thứ đàn bà để tiện, không biết xấu hổ mà cũng tin được sao?”
“Tô Noãn Tâm, hôm nay mẹ cô bắt buộc phải cho mẹ tôi một câu trả lời rõ ràng. Bố tôi giận đến mức suýt chút nữa động tay động chân với mẹ tôi, tất cả là vì loại người thứ ba không biết xấu hổ như mẹ cô. Tôi nói cho cô biết, chuyện hôm nay cô và mẹ cô không xong với mẹ con tôi đâu.” Cổ Thiên Linh bừng bừng khí thể nói.
Tô Noãn Tâm, tôi xem hôm nay cô giải quyết thế nào? Đây là chuyện riêng, kể cả Lệ Minh Viễn cũng không nhúng tay vào được.
Cô ta đã tìm rất nhiều phóng viên, dặn dò bọn họ đứng ở xó xỉnh nào đó để chụp trộm.
Hôm nay, cô ta nhất định phải khiến Tô Noãn Tâm thần bại danh liệt, phải để cả thế giới này biết rằng Tô Noãn Tâm chính là con khốn do người thứ ba sinh ra. Để xem lần này Lệ Minh Viễn còn yêu thích cô ta nữa không?
Tô Ngọc Mỹ nghe Cổ Thiên Linh nói như vậy thì không ngừng giải thích: “Tôi thề, tôi thực sự không nói gì với ông ta hết… Tôi chỉ nói là sau này Noãn Tâm sẽ gả cho Minh Viễn, hơn nữa con bé còn làm diễn viên đi đóng phim, bảo các người đừng đến bệnh viện làm phiền mẹ con tôi nữa… như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến Noãn Tâm.
Sắc mặt bà Cổ liền tái mét đi, hóa ra là vì chuyện này.
Ả đàn bà khốn khiếp!
Cổ Minh Đức căn bản không hề biết chuyện bà ta đến bệnh viện làm loạn với Tô Ngọc Mỹ Bà Cổ tức đến mức nghiến răng nghiến lợi nói: “Khốn khiếp! Hôm nay mày không xong với tao đâu.”
Nói rồi liền xông vào phòng bệnh định tát vào mặt Tô Ngọc Mỹ nhưng lại bị Tô Noãn Tâm túm chặt cổ tay đang vung lên chuẩn bị đánh người, sau đó dùng lực xô ngã bà ta xuống đất nói: “Bà Cổ, tôi cảnh cáo bà, bà dám động vào một cọng tóc của mẹ tôi thử xem!”
“Tô Noãn Tâm! Mày chưa được gả vào nhà họ Lệ đầu. Đừng có hung hãng như thế! Người nhà họ Lệ có biết mày là thứ hàng thấp kém do ả đàn bà để tiện giật chồng người khác sinh ra không? Nếu biết thì mày tưởng rằng mày có thể gả vào nhà họ Lệ thật sao?”